Ngày hôm sau, khi Thời Ngọc tỉnh dậy, Lục Sính đã đi mất.
Gần cuối quý, công việc của Lục Sính trở nên bận rộn. Hắn thường xuyên ở lại công ty làm thêm giờ cả ngày. Lúc này, nền công nghiệp trong nước còn chưa hoàn thiện, thời kỳ hoàng kim dù làm việc gì cũng đòi hỏi một lượng lớn nhân tài. Lục Sính thường xuyên đích thân đi đến các hiện trường để kiểm tra tình hình. Nếu có thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm cùng Thời Ngọc. Còn nếu thật sự quá bận, hắn sẽ cho người đón cậu cháu trai nhỏ không tim không phổi đến công ty chơi, dỗ dành cậu ở lại đó một ngày.
Khi Thời Ngọc ăn sáng, quản gia dè dặt mang điện thoại đến.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng của Lục Sính. Có lẽ hắn đang rất bận, vì bên kia còn vang lên tiếng giấy tờ lật qua lật lại:
“Ăn sáng xong tôi sẽ cho người đến đón em.”
Thời Ngọc không buồn ngẩng đầu, giữa ánh mắt dè dặt của mọi người xung quanh, cậu lạnh lùng đáp:
“Anh nghĩ tôi rảnh lắm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play