Buổi chiều, Thời Ngọc đang ngủ, Trần Chính lại đeo một nửa sọt tre trên lưng, chuẩn bị ra ngoài.
“Anh định đi đâu?” – Nhìn ra cửa sổ thấy mưa vẫn chưa dứt, Thời Ngọc hỏi: “Không thấy trời đang mưa sao?”
Trần Chính hơi sững lại, trong đôi mắt đen ánh lên chút ý cười, hắn khẽ nói với cậu thiếu gia nhỏ bé đang nằm trên giường nhìn mình chằm chằm: “Tôi đi mua ít đồ.”
Trong thôn có một tiệm tạp hóa, thường ngày bán gạo, mì, và dầu ăn. Nhưng cơn mưa này đã kéo dài gần nửa tháng, đồ đạc chắc chắn đã bị người ta mua sạch. Giờ Trần Chính mới đi, chẳng phải là chuyện ngớ ngẩn sao?
“Bây giờ còn cái gì để mua?”
“Mưa nhỏ rồi, chắc cũng có người đi. Nếu không mua được, tôi sẽ dùng tiền để đổi với họ.”
Nghe vậy cũng hợp lý. Bây giờ không giống như trước kia cần phiếu gạo hay phiếu vải, tiền là thứ đang lưu thông thống nhất trên cả nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play