*

Thời tiết không tốt, có chút âm u. Hứa Khuynh lên xe, tháo kính râm xuống. Tô Tuyết theo sau lên xe rồi đóng cửa xe lại, có chút bất bình: "Hai ngày này, chúng ta phải làm sao bây giờ."

Hứa Khuynh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Ở trong xe sửa soạn giải quyết một chút là được."

Tô Tuyết đổ mồ hôi, thật sự khó chịu.

Đúng lúc này.

Di động vang lên.

Cô nhìn tên, là cấp trên. Tô Tuyết ấn trả lời, giây tiếp theo, sắc mặt cô khẽ biến, nhưng cô không dám chống đối lại cấp trên, còn rất nhiều tài nguyên phải dựa vào cấp trên mới có.

Cô nhỏ giọng đáp: "Đã biết."

"Được."

Tắt điện thoại.

Hứa Khuynh liếc nhìn một cái: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Tuyết ném di động, nhìn về phía Hứa Khuynh, nói: "Đêm nay có một bữa tiệc rượu, em tới tham gia một chút, nghe nói là nhà đầu tư của, không chừng em tham gia còn có chút cơ hội.

Hứa Khuynh nhàn nhạt nhìn Tô Tuyết.

Ánh mắt kia là muốn nói, chị cảm thấy có sao?

Tô Tuyết chỉ cảm thấy yết hầu vừa nuốt xuống một ngụm máu.

Tanh.

Từ trước đến nay chỉ có Lâm Mạn đoạt tài nguyên của Hứa Khuynh, Hứa Khuynh nào có cửa làm như vậy. Cái tiệc rượu này là bị bắt phải đến tham gia, không có quyền lựa chọn.

Tô Tuyết dặn dò tài xế lái xe, làm xong công tác trợ lí rồi nói với Hứa Khuynh: "Chúng ta đi ăn lót dạ trước một chút. Quần áo thì... Bộ này của em hôm nay cũng được, sửa lại tóc tai chút là được."

*

7 giờ tối.

Màn đêm buông xuống.

Xe bảo mẫu màu đen chạy đến trước của khách sạn. Cửa xe mở ra, Hứa Khuynh tóc búi lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga.

Cô dẫm lên giày cao gót, hướng đến sảnh chính của khách sạn. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi đến lầu hai. Người phục vụ xem qua thư mời điện tử, gật đầu, đẩy cửa ra.

Một bàn tròn lớn ngồi không ít người.

Giám đốc một công ty giải trí- Tiêu Trọng nhìn đến Hứa Khuynh, ý bảo cô bước qua. Hứa Khuynh mỉm cười với những người khác rồi tiến lên phía trước: "Tiêu tổng."

"Ngồi." Tiêu Trọng chỉ vị trí bên cạnh.

Người phục vụ kéo ghế dựa ra, Hứa Khuynh ngồi xuống.

Cô cùng Tiêu Trọng cách nhau một cái ghế trung gian, hơn nữa còn là chủ vị. Tiêu Trọng bảo cô ngồi xuống xong liền không có phản ứng gì, quay đầu nói chuyện cùng những người khác.

Hứa Khuynh ngồi tại chỗ nhìn những người khác liền biết đang đợi người. Hẳn là chờ người quan trọng nhất đến, đồ ăn trên bàn cũng không ai dám đụng đến.

Hứa Khuynh cầm ly nước, uống một ngụm nước trà.

Bỗng nhiên.

Cửa lớn bị đẩy ra.

Một người đàn ông cao lớn đi đến, bầu không khí tức khắc yên tĩnh lại. Tiêu Trọng đứng dậy tiếp đón, hỏi: "Bên ngoài kẹt xe sao?"

Người nọ gỡ áo khoác ngoài tây trang xuống đưa cho trợ lí đứng một bên, thanh âm trầm thấp: "Tắc."

Tiêu Trọng cười nói: "Đường sá Lê Thành chính là như vậy."

Anh ta dẫn người nọ qua bên này. Cố Tùy sửa lại nút tay áo, đôi mắt thâm thúy, nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua bên này, mắt đối mắt với Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh nhanh chóng chuyển ánh mắt sang một bên khác.

Cô cố gắng nhịn xuống, thì ra mọi người ở đây đang chờ hắn.

Hơn 2 năm không gặp.

Anh ta càng trở nên thành thục.

Cố Tùy cũng chỉ liếc mắt đến cô một cái, cũng không có biểu cảm gì. Người phục vụ cúi người kéo ghế cho Cố Tùy.

Cố Tùy ngồi xuống.

Đợi người ngồi xuống tới, Tiêu Trọng liền nhỏ giọng nói một ít công việc. Cố Tùy cúi đầu nghe.

Hứa Khuynh ngồi ở bên cạnh, từ lúc bắt đầu có chút cứng đờ, vừa thả lỏng trở lại.

Cô nâng ly, lại uống tiếp một ngụm nước trà. Lúc này, nhân viên phục vụ đi đổi cho cô một cái ly khác, là đổi thành một ly đựng rượu.


Giây tiếp theo, sắc rượu vàng nhạt chảy vào ly.

Là hương vị sâm banh.

Tiêu Trọng cười, liếc mắt nhìn Hứa Khuynh một cái.

Hứa Khuynh hơi mỉm cười, cầm ly rượu, xoay người nói với Cố Tùy: "Cố tổng, tôi kính anh một ly."

Đinh.

Tiếng ly rượu khẽ chạm.

Cố Tùy nâng ly rượu, ngón tay thon dài, nhìn Hứa Khuynh một cái, gật đầu: "Chậm một chút."

Nói xong.

Anh chỉ nhấp một ngụm.

Hứa Khuynh kính xong, ngửa đầu uống một hơi. Cố Tùy buông ly rượu, khẽ cười một tiếng: "Tửu lượng khá tốt."

Hứa Khuynh nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

Quả là một khuôn mặt xuất thủy phù dung.

*xuất thủy phù dung: hoa sen mới nở (ý chỉ vẻ đẹp của người con gái)

Bồi bàn đem rượu lên, rót cho cô nửa ly. Hứa Khuynh lại kính Cố Tùy một ly, ánh mắt cả hai ngẫu nhiên chạm nhau.

Đôi mắt người kia đen như mực, không lộ ra bất cứ cảm xúc gì với cô. Hứa Khuynh buông ly rượu, bên tai hơi đỏ lên, anh ta thậm chí không hỏi tên, hoặc là kêu tên cô.

Anh ta không nhớ cô.

Hứa Khuynh chống cái trán, cần đũa gắp một khối thịt bò bỏ vào miệng.

Di động của Cố Tùy đặt ở trên bàn vang lên. Cố Tùy nhìn thoáng qua sau đó ấn tắt.

Thân mình anh dựa vào ghế, tay cầm ly rượu đặt trên tay vịn, lắng nghe Tiêu Trọng nói, đôi mắt lơ lãng dừng trên người phụ nữ bên cạnh đang mở cổ áo sơ mi vì nóng.

Màu đen của áo sơ mi làm tôn lên da thịt trắng nõn nà, trông không hề phản cảm, ngược lại có loại khác biệt so với những người phụ nữ khác.

Tiêu Trọng nhìn theo tầm mắt anh, ghé vào nói bên tai Cố Tùy: "Cảm thấy hứng thú với nghệ sĩ của chúng tôi?"

Cố Tùy nghe xong chỉ cười một cách lãnh đạm.

Không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.

Như vậy, người khác cũng không đoán được.

Tiêu Trọng thấp giọng cười: "Muốn phương thức liên hệ của cô nàng sao?"

Cố Tùy nhẹ nhàng xua tay.

Tiêu Trọng cũng không hỏi thêm nữa.

Tiệc rượu kết thúc, Hứa Khuynh đã say khướt. Cô được Tô Tuyết đỡ lên xe.

Màu đen của xe bảo mẫu ban ngày thì nổi bật nhưng đến tối lại như ẩn hiện trong màn đêm.

Tô Tuyết cầm khăn lau lên khuôn mặt cô: "Sao rồi? Có đề cập gì đến hạng mục không?"

Hứa Khuynh không có trả lời.

Cô nhìn ra cửa sổ, cổng lớn khách sạn đang mở. Một chiếc xe Bentley màu đen được lái qua, Cố Tùy sửa sang cổ áo sơ mi đi ra, bên cạnh là người trợ lý.

Trợ lý mở cửa xe cho anh ta.

Cố Tùy khom lưng ngồi xuống.

Cửa sổ xe đóng lại.

Không còn nhìn thấy người đàn ông bên trong.

Chỉ có một mảng cửa kính đen nhánh.

Tô Tuyết lại lấy khăn lau mặt cho Hứa Khuynh: "Sao thế? Say đến choáng váng?"

Hứa Khuynh thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút mệt mỏi: "Không có. Từ đầu đến cuối em chỉ đi kính rượu nhà đầu tư, không có nói tới hạng mục này."

Ngay cả tên cũng không được hỏi.

Tô Tuyết: "Tiêu Trọng cũng không giới thiệu em à?"

Cô biết hôm nay anh ta cũng ở đó.

Hứa Khuynh: "Không có."

Tô Tuyết lập tức ném khăn mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

*

Xe Bentley màu đen khởi động, chạy xa khỏi khách sạn. Chiếc xe chạy thẳng rồi rẽ sang làn đường bên kia, ánh đèn hai bên đường rọi vào thân xe.

Cố Tùy mở hai cúc áo sơ mi, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt.

Người nọ ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói trầm thấp vang lên: "Cô gái kính rượu ban nãy, trông có chút quen mắt."

Trợ lý ngồi ở phía trước lập tức trả lời: "Cô ấy là vợ ngài, Hứa Khuynh."

Cố Tùy đảo mắt: "...Hửm?"

Ánh mắt người ngồi sau có chút sắc bén, trợ lý liếc về phía sau rồi quay trở về vững vàng tiếp tục lái xe: " Ngài quên mất?"

Cố Tùy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Đầu ngón tay xoa xoa giữa mày.

"Đúng là quên mất."

Trợ lý: "...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play