Đúng như Kỳ Hành Dạ đã nói, cậu ta không hiểu biết nhiều về ô nhiễm, nhưng cũng vì thế mà thoát khỏi góc nhìn cố hữu của điều tra viên, trở thành lợi thế lúc này.
Trong góc nhìn của một thám tử tư, Dư Đại không phải vật ô nhiễm. Chỉ là “người”.
Cậu quen giao du với đủ loại người, từ ba giáo chín lưu đến hàng xóm láng giềng, trải nghiệm cuộc sống ba năm qua còn vụn vặt phức tạp hơn cả cuộc đời của người bình thường.
Cũng nhờ đó mà rèn luyện được khả năng “kết bạn”.
Kỳ Hành Dạ tươi cười rạng rỡ, nhẹ nhàng thoải mái nắm bắt hướng đi của cuộc trò chuyện, chẳng mấy chốc đã giành được sự tin tưởng hoàn toàn của Dư Đại, khiến ông ta thao thao bất tuyệt kể về chuyện gia đình.
Cậu thỉnh thoảng đáp lời, là người lắng nghe tốt nhất, đồng thời cũng âm thầm thu thập những thông tin về tình người ấm áp, điều mà không thể tìm thấy trong những dòng chữ lạnh lùng khách quan của hồ sơ.
Chỉ là, nếu có người ở bên cạnh, sẽ kinh hãi phát hiện, kẻ đi bên cạnh Kỳ Hành Dạ, căn bản không phải con người.
Mà là một con quái vật dữ tợn cao hàng mét.
Nhưng Kỳ Hành Dạ vẫn ngẩng đầu cười nói, Dư Đại cũng cúi xuống bộ xương sống gớm ghiếc, những chiếc xương sườn sắc như dao găm đâm vào đầu lâu xanh xám, đôi mắt đỏ hoe to lớn lại đang cười, giống như những người bạn tri kỷ lâu năm.
Dưới chân họ, con phố dài như biển Moses tách đôi.
Kỳ Hành Dạ phát hiện biển máu đang né tránh Dư Đại, giống như thần dân cúi đầu trước quốc vương.
Dấu chân Dư Đại dẫm lên đều in hằn, dù đã đi qua biển máu cũng không khép lại, sinh sinh tránh ra chỗ đó, để lại một khoảng trống.
Cậu nhíu mày trầm tư.
Khả năng kiểm soát ô nhiễm của Dư Đại đang dần tăng cường, đồng thời có sức phá hủy không thể đảo ngược đối với sào huyệt, sức mạnh của ông ta giống như chọc thủng từng lỗ nhỏ trên một quả bóng bay hoàn chỉnh, khiến thế giới kép vốn bị cách ly bên ngoài, lại một lần nữa liên kết với thế giới bình thường.
Sào huyệt là của một nguồn ô nhiễm khác, nó có sức phá hủy mạnh hơn Dư Đại, gần với quái vật hơn là con người.
Sự tồn tại của Dư Đại, chính là trở ngại lớn nhất cho việc mở rộng ô nhiễm của nguồn ô nhiễm kia.
Điều này càng khiến Kỳ Hành Dạ tin chắc, đối phương nhất định sẽ phục kích ở bệnh viện và Thương Nam Minh cũng sẽ hội hợp ở bệnh viện.
Cậu đoán Thương Nam Minh đang đối phó với nguồn ô nhiễm kia, với thực lực mà Thương Nam Minh thể hiện, một mình hắn cũng đủ khiến nguồn ô nhiễm đau đầu. Giống như Thương Nam Minh sẽ tìm cách làm suy yếu nguồn ô nhiễm, tăng cường sức mạnh cho Dư Đại, nguồn ô nhiễm cũng nhất định sẽ tìm mọi cách thoát khỏi Thương Nam Minh, nuốt chửng Dư Đại để hợp hai làm một, cuối cùng lấy sào huyệt làm điểm mấu chốt để nuốt chửng thế giới.
Vì nguồn ô nhiễm chưa hoàn chỉnh, nên trên thực tế, thế giới kép chưa hình thành hoàn toàn, sào huyệt nằm trong thế giới kép. Nguồn ô nhiễm có thể tự mình đi từ sào huyệt vào thế giới kép, quyết định phạm vi ranh giới của sào huyệt.
Ngoài sào huyệt, Kỳ Hành Dạ trong thế giới kép lại không thể chủ động đi vào sào huyệt.
Nếu đã như vậy, bên phía Dư Đại, cậu nhất định phải bảo vệ tốt.
Dư Đại rất có thể là… tia hy vọng cuối cùng trong vụ án ô nhiễm lần này.
“Thám tử Kỳ Hành Dạ, đừng coi ô nhiễm vật là người, chúng là một loài khác lấy con người làm thức ăn. Nuốt chửng và tấn công là bản năng của chúng.”
Lời nói của Thương Nam Minh vang vọng trong đầu cậu.
Ánh mắt Kỳ Hành Dạ trầm tĩnh, trong lòng đã có tính toán.
“Dư Đại, ông có thể kể cho tôi nghe nhiều hơn về mẹ ông không?”
Cậu cố ý thở dài: “Con trai ông không dám hỏi, thực ra đã muốn biết tình hình bệnh của bà nội từ lâu rồi.”
Dư Đại không hề nghi ngờ, thuận miệng nói ra “bệnh viện”.
Trong nháy mắt, giống như kích hoạt từ khóa, khu phố đỏ tươi bỗng trở nên cuồng bạo.
Tất cả các tòa nhà đều “sống” dậy, những tòa nhà chọc trời và cao ốc rung chuyển uốn cong điên cuồng, chúng cúi xuống từ bốn phương tám hướng, tụ lại về phía con phố dài ở giữa nơi Kỳ Hành Dạ đang đứng, hóa thành vòm thép, chiếc bát úp ngược giam cầm cậu chặt chẽ bên trong, không đường thoát.
Kỳ Hành Dạ lại ngẩng đầu bình tĩnh, cũng không định trốn chạy. Ngược lại đang mong chờ.
Biển máu cuồn cuộn sóng dữ, ranh giới vùng chân không do Dư Đại tạo ra đang rung chuyển dữ dội, giống như hai thế lực đang kéo co, tranh giành địa bàn.
Dư Đại hoang mang, bất lực.
Rõ ràng là một con quái vật to lớn dữ tợn, lại đứng giữa những đường máu đang lao tới vun vút như đứa trẻ lạc đường. ( truyện trên app tyt )
Kỳ Hành Dạ âm thầm đếm giây, chờ đợi giá trị tới hạn.
Thắng bại giữa các nguồn ô nhiễm đã được quyết định trong khoảnh khắc gặp nhau trên con đường hẹp.
Giây tiếp theo, biển máu ập đến, phá vỡ ranh giới vùng chân không, phạm vi kiểm soát của Dư Đại thất thủ, liên tục lùi bước.
Tại một thời điểm nào đó, sức mạnh của hai nguồn ô nhiễm cân bằng, hệ số ô nhiễm bên trong và bên ngoài đồng nhất, sào huyệt và thế giới kép hoàn toàn trùng khớp.
Chính là lúc này!
Kỳ Hành Dạ nắm chặt lấy cánh tay đã dị hóa nghiêm trọng của Dư Đại, hoàn toàn không quan tâm đến việc các hạt ô nhiễm có thể lây nhiễm sang cậu do tiếp xúc: “Đi theo tôi! Tôi đưa ông đi gặp mẹ!”
Nguồn ô nhiễm Dư Đại nặng hàng tấn, là con người, Kỳ Hành Dạ không thể làm gì được. Nhưng Dư Đại lại không hề do dự, lập tức chủ động đi theo lực kéo của Kỳ Hành Dạ.
Cơn cuồng phong màu máu ập đến, thổi tung mái tóc của Kỳ Hành Dạ, đôi mắt kiên định sáng ngời, lấp lánh trong bóng tối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trước khi biển máu nuốt chửng cậu ta, cậu lại chủ động lao vào cơn cuồng phong, nhảy vào biển máu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nguồn ô nhiễm.
Hạt ô nhiễm bám vào cậu, tràn vào mũi miệng.
Tất cả những vùng da tiếp xúc với máu đều đau nhói như kim châm, vạn kiến cắn xé tim gan.
Nhưng Kỳ Hành Dạ vẫn nắm chặt lấy Dư Đại, kiên định chìm xuống đáy biển.
Bên trong sào huyệt, là một cảnh tượng khác.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mình đang bị “kiểm soát”, áp lực nặng nề, mỗi bước đi đều khó khăn.
Nơi này tối tăm, không có khu phố và các tòa nhà mang tính biểu tượng, không phân biệt được phương hướng. Bệnh viện và nguồn ô nhiễm kia đều không thấy bóng dáng.
Nhưng Kỳ Hành Dạ không hề hoảng loạn, chỉ hỏi Dư Đại: “Mẹ ông ở đâu?”
Dư Đại theo bản năng bước về một hướng.
Hệ số ô nhiễm nồng đậm của sào huyệt khiến Dư Đại dị hóa sâu hơn, nhanh chóng phình to. Còn Kỳ Hành Dạ suy nghĩ một chút, liền vui vẻ ngồi lên cánh tay xương trắng của Dư Đại, coi như đi nhờ xe.
Kỳ Hành Dạ đã sớm đoán được Dư Đại sẽ thua nguồn ô nhiễm kia, dù sao khi vẫn còn giữ lại nhân tính, đồng nghĩa với việc Dư Đại bị ràng buộc mà không thể biến thành dã thú, tự nhiên không địch lại quái vật.
Cậu chính là muốn mượn điều này, tạo ra điều kiện để vào sào huyệt.
— Bởi vì bệnh viện, căn bản không nằm trong thế giới kép.
Đã sớm bị nguồn ô nhiễm chiếm giữ, nuốt vào sào huyệt.
Lời nói của Thương Nam Minh đã nhắc nhở cậu, nguồn ô nhiễm sau khi biết được tầm quan trọng của bệnh viện, nhất định sẽ đặt bệnh viện dưới sự kiểm soát của mình.
Nơi nào an toàn nhất? Trong bụng.
Kỳ Hành Dạ đã chọn cách nguy hiểm nhất ở ranh giới cực hạn.
Cậu đã thắng.
Hình dáng bệnh viện đã xuất hiện trong tầm mắt.
Tòa nhà trắng tinh, nổi bật giữa sào huyệt đỏ sẫm.
Tốc độ của nguồn ô nhiễm Dư Đại rất nhanh, trong nháy mắt đã đến gần bệnh viện.
Nhưng đột nhiên, Dư Đại giống như con thú hoang bị bẫy kẹp, đau đớn đến mức gào thét điên cuồng, động tác mạnh mẽ khiến Kỳ Hành Dạ ngã xuống.
Cậu sửng sốt, vội vàng tiến lên muốn xem xét Dư Đại.
Nhưng cùng lúc đó, Kỳ Hành Dạ lại nhìn thấy bóng dáng từ từ hiện ra bên ngoài bệnh viện.
Cậu ngẩng đầu lên, mắt dần mở to.
Đối diện với hố đen thăm thẳm khi nhìn xuống từ con quái vật.
Kỳ Hành Dạ không khỏi nín thở, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: Chẳng trách cậu không nhìn thấy nguồn ô nhiễm.
Bởi vì nó quá lớn, che khuất cả bầu trời.
Ở trên đỉnh đầu.
Và những bóng người mờ ảo, cũng xuất hiện xung quanh, chúng đầy máu me, hòa lẫn với bóng lưng đỏ sẫm, chậm rãi tiến về phía Kỳ Hành Dạ, bao vây cậu.
Kỳ Hành Dạ cũng nhìn rõ những gương mặt đó.
Chính là những nạn nhân trong vụ án ô nhiễm lần này.
“Thám tử, cứu tôi!”
Vị khách tuyệt vọng, giống như con rối bị điều khiển.
Nhưng Kỳ Hành Dạ lại chú ý đến bóng dáng bên cạnh vị khách.
Người đó chỉ còn nửa đầu, sắc mặt xanh xám. Đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn thẳng vào Dư Đại, khẽ gọi: “Bố…”
Dư Đại mở to mắt, thân hình to lớn dần run rẩy, dường như nhớ lại ký ức đau đớn không thể nào quay lại.
Tim Kỳ Hành Dạ đập thình thịch, dự cảm chẳng lành dâng lên.
“Không—!!!”
Dư Đại gào thét đau đớn.
Mặt đất rung chuyển sắp sụp đổ, ô nhiễm mất kiểm soát.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play