Sau khi nghe Kỳ Hành Dạ kể về chuyện của Dư Đại, phản ứng đầu tiên của Thương Nam Minh là cau mày.
“Khó nói lắm.”
Hắn bình tĩnh nói: “Nguồn ô nhiễm có thể giữ được lý trí, rất ít. Thám tử Kỳ Hành Dạ, thể chất của cậu khiến cậu không trải qua nỗi đau của sự ô nhiễm, có lẽ chính vì vậy, nên mới không thể duy trì nhận thức chính xác về ô nhiễm.”
“Linh hồn bị giam cầm trong thân xác mục nát, tận mắt chứng kiến da thịt mình bong tróc, cuối cùng chỉ còn lại bộ não hoạt động. Xác sống.”
Hắn khẽ lắc đầu: “Điều tra viên bị ô nhiễm đến mức độ này, đều sẽ tìm kiếm cái chết êm ái. Hệ số của nguồn ô nhiễm càng cao, càng đau đớn. Có bao nhiêu người có thể không sụp đổ?”
Một khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, con người bị ô nhiễm sẽ hoàn toàn đọa hóa, không có khả năng hồi phục.
Lúc đó, nó đã biến thành một loài khác, sống bằng cách nuốt chửng con người và thế giới.
Thương Nam Minh không trực tiếp phủ nhận, mà nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch mà Kỳ Hành Dạ đề xuất.
Nhưng Kỳ Hành Dạ hiểu rằng, đối phương vẫn còn nghi ngờ.
“Dư Đại khác biệt, ông ấy đã trải qua những chuyện còn đau đớn hơn cả sự ô nhiễm, chỉ cần cho ông ấy một mục tiêu kiên định, dù có phải nghiến răng chịu đựng, ông ấy cũng sẽ chống đỡ.”
“Đối với Dư Đại, hiện tại điều ông ấy canh cánh nhất, chính là mẹ của mình.”
Kỳ Hành Dạ nuốt nước bọt, nén lại cảm giác chua xót: “Cuộc sống đối với ông ấy quá tàn khốc, quá đau đớn, còn nặng nề hơn cả sự ô nhiễm. Và, vô hạn định.”
Thương Nam Minh trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Tiếp tục.”
Kỳ Hành Dạ đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
Mặc dù mới quen biết Thương Nam Minh chưa đầy một ngày, nhưng vị thám tử được tôi luyện trong những vụ việc lớn nhỏ của khu phố, đã nhận thức rõ ràng rằng, Thương Nam Minh là một người hoàn toàn lý trí. Hắn sẽ không dễ dàng phủ nhận, nhưng cũng không dễ bị thuyết phục.
Nhưng thứ có sức mạnh nhất, vĩnh viễn là sự thật.
Vừa hay, thứ Kỳ Hành Dạ có thể đưa ra, chính là sự thật.
Dư Đại là người dễ bị bỏ qua nhất trong đám đông, ông ta là bức tranh sơn dầu “Người bố”, là sự giản dị được ca ngợi. Nhưng cũng là người dễ bị lãng quên.
Cuộc sống đối với ông ta, quá khổ.
Mồ côi bố từ nhỏ, mẹ một mình nuôi nấng ông ta khôn lớn, động đất khiến chân ông ta bị gãy, trở nên nghèo khó, lấy vợ sinh con, lên thành phố làm việc, nhưng đến tuổi trung niên thì vợ mất, vất vả nuôi con khôn lớn, cho con ăn học.
Nhưng con trai lại oán hận ông ta, sau khi học xong đại học bằng số tiền Dư Đại gửi lên, liền không còn liên lạc. Con trai trách ông ta, tại sao không cứu mẹ.
Chi phí phẫu thuật là năm vạn. Không phải bệnh nan y, mặc dù khiến vợ ông ta mất khả năng lao động, nhưng chỉ cần thuốc thang bồi bổ, sống đến già không khó.
Nhưng, Dư Đại không thể kiếm ra số tiền đó.
Ông ta liều mạng làm việc, làm thợ lặn, đào mỏ, leo cao xuống thấp, chỉ cần có tiền, cho bao nhiêu cũng được, không có việc gì ông ấy không dám làm. Ông ta muốn chạy đua với thời gian.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không kịp cứu vợ mình.
Con trai ông ta cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.
Nhưng Dư Đại vẫn cặm cụi làm việc, vì con trai, cũng vì nuôi mẹ. Ông ta trốn sau gốc cây, nhìn con trai mặc quần áo chỉnh tề bước vào tòa nhà văn phòng, ánh mắt tràn đầy tự hào. Khổ tận cam lai, cuối cùng cũng có hy vọng.
Nhưng số phận đối với Dư Đại, quá tàn khốc, chưa bao giờ buông tha ông ta.
Người mẹ mà ông ta nương tựa bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Chi phí chữa bệnh, đối với Dư Đại là một con số khổng lồ.
Giống như sự việc nhiều năm trước tái diễn.
“Anh nói, sự ô nhiễm rất đau đớn.”
Kỳ Hành Dạ khẽ hỏi: “Đau đến mức nào? Đau hơn cả cuộc sống sao? Khó chịu đựng đến mức nào, khổ hơn cả số phận sao?”
Thương Nam Minh bình tĩnh nhìn thẳng vào Kỳ Hành Dạ, nhìn rõ cảm xúc mãnh liệt trong mắt cậu.
“Không đủ.”
Hắn lại phủ nhận Kỳ Hành Dạ: “Bằng chứng của cậu không đủ để thuyết phục tôi. Thám tử Kỳ Hành Dạ, lần cuối cùng nhắc nhở cậu, vật ô nhiễm không phải là con người, đừng kỳ vọng quá nhiều vào nó.”
“Cậu dùng tình cảm để lay động tôi, vậy có thể thuyết phục vật ô nhiễm sao?”
Thương Nam Minh xoay người. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng Kỳ Hành Dạ đã sớm dự liệu, bình tĩnh hỏi: “Trên xương sườn của nguồn ô nhiễm, có mấy cái đầu?”
Thương Nam Minh dừng bước, cau mày quay đầu lại.
“Một cái đã vỡ, một cái dưới chân. Còn một cái đầu, vẫn luôn ở trước ngực nguồn ô nhiễm.”
Kỳ Hành Dạ ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Cái đầu đó là của Dư Đại. Tòa nhà văn phòng cũng là nơi Dư Đại tránh né. Nếu không phải Dư Đại chủ đạo nguồn ô nhiễm, sẽ không trong tất cả những bản sao thô sơ, chỉ có nơi con trai Dư Đại làm việc được tái hiện hoàn hảo.”
“Thương Nam Minh, tôi không nói với anh về nhân tính, chỉ nói về bằng chứng – nguồn ô nhiễm, có mấy cái?”
Thương Nam Minh: “Một.”
Vừa dứt lời, chính hắn cũng sững người.
Hắn ý thức được, không đúng.
Nguồn ô nhiễm vừa mới chạy trốn trước mắt bọn họ, Thương Nam Minh nhìn rõ ràng, đầu của Dư Đại, không ở trên người nó.
– Trên xương sườn của nguồn ô nhiễm quả thực có treo đầu người, nhưng là của một trong ba bảo vệ mất tích.
“Bộ phận phân tích của các anh nói, ba người dung hợp thành một nguồn ô nhiễm. Nhưng trên thực tế, là bốn người, hai nguồn ô nhiễm.”
Kỳ Hành Dạ nói: “Một cái do Dư Đại chủ đạo, một cái khác mới là cái truy sát anh.”
Nếu là bất kỳ điều tra viên nào khác, khi nghe thấy kết luận của Kỳ Hành Dạ, đều sẽ kêu lên không thể nào.
Nguồn ô nhiễm giống như kiến chúa, là điểm mấu chốt của một vụ án ô nhiễm, chỉ có thể có một nguồn gốc.
Sao có thể là hai?
Nhưng Thương Nam Minh suy nghĩ vài giây, lại không chút do dự gật đầu: “Hợp lý.”
Hắn nghiêng người, nhìn về phía bệnh viện Giang Nam số 3 mà Kỳ Hành Dạ vừa chỉ: “Tình hình của mẹ Dư Đại, cậu đã nắm rõ chưa?”
Đây là đồng ý với kế hoạch của cậu rồi.
Kỳ Hành Dạ nhếch mép cười toe toét, rồi lại lập tức trở nên nghiêm túc khi Thương Nam Minh nhìn về phía cậu : “Tôi thậm chí còn điều tra xem bà ấy một ngày ăn mấy loại thuốc, ăn bao nhiêu cơm rồi.”
Cậu giơ tay làm dấu “OK”: “Tôi là thám tử tư giỏi nhất, tôi làm việc, anh cứ yên tâm.”
Thương Nam Minh lập tức hành động, tốc độ hành động khiến Kỳ Hành Dạ cũng phải kinh ngạc.
Một giây trước còn dứt khoát phủ nhận, một giây sau đã hành động như sấm sét. Khả năng quyết đoán này – “Anh thật sự không phải là người máy thế hệ mới sao?”
Kỳ Hành Dạ tò mò chọc chọc cánh tay Thương Nam Minh, lại định sờ cơ bụng để kiểm tra nhiệt độ, nhưng bị Thương Nam Minh nắm lấy bàn tay.
Hắn nhàn nhạt liếc Kỳ Hành Dạ một cái: “Bằng chứng của cậu đủ chi tiết và đầy đủ, đã thuyết phục được tôi rồi, thì không cần do dự nữa. Lãng phí thời gian.”
“Cậu là người giỏi nhất.”
Thương Nam Minh một cước đá tung cánh cửa sắt khóa chặt trên sân thượng, bổ sung nửa câu sau bị cắt ngang vì động tác: “Kế hoạch.”
Kỳ Hành Dạ vừa định nói gì đó: “Ặc khụ khụ…”
Cậu suýt nữa bị sặc chết.
Sao có những lời, tự mình nói ra thì không thấy gì. Nhưng từ miệng Thương Nam Minh nói ra lại kỳ lạ như vậy?
Kỳ Hành Dạ giật tay mình về, xoa xoa cánh tay, bỏ mặc Thương Nam Minh sải bước đi về phía trước.
Chỉ là bóng lưng có chút ý tứ bỏ chạy.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play