Edit: Dứa đại ca
Cố Thư Thành đưa tay nhận lấy bông hoa ấy, hắn nở một nụ cười với Úc, bên má trái lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ khiến đứa trẻ ấy trông cực kỳ đáng yêu. Tính cách si hán của Úc Bạch lại tái phát, cậu đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy đứa trẻ ấy, cọ cọ: “Nhóc thật đáng yêu quá đi, có muốn đi cùng ta không!”
Cố Thư Thành không nói nên lời nhìn thoáng qua Úc Bạch, vừa rồi cậu vẫn còn nghiêm túc như vậy, sao bây giờ lại trở nên như thế này rồi? Vừa nghĩ như vậy, hắn vừa thoát khỏi cái ôm của Úc Bạch: “Không cần, ta phải về nhà, sau này ta còn muốn đi thi khoa cử làm quan nữa!”
Làm quan à, Úc Bạch lại đổi tay chống cằm, hình như nam chính cũng tính tham gia thi khoa cử gì đó. Vậy cậu có nên đi xem thử chút xem cậu có may mắn gặp được nam chính không nhỉ?
“Nhóc tên là gì thế? Sau này biết đâu ta sẽ đến tìm nhóc chơi thì sao?” Úc Bạch sờ đầu nhóc con ấy, mái tóc mềm mại, chất tóc cũng mềm thẳng. Làm sao bây giờ, cậu càng thêm thích đứa nhỏ này.
“Ngươi sẽ đến à?” Cố Thư Thành mở to hai mắt, tuy trái tim của hắn đã sớm cứng rắn như một cục đá nhưng khi nghe Úc Bạch nói như vậy, hắn vẫn không nhịn được mà muốn hỏi lại. Rất ít người đến tìm hắn chơi, không phải bọn họ coi thường hắn thì chính là đều bị đám biểu ca kia của hắn đuổi ra ngoài, cứ thế cũng không có ai đến nữa.
Đôi mắt đáng yêu như thế khiến trái tim Úc Bạch mềm thành một vũng nước, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng kia, giống như những vòng tròn gợn sóng trong nước, hay giống như làn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua. Nó khiến Cố Thư Thành có một loại cảm giác dịu dàng có thể dựa vào, hắn không khỏi nắm lấy ống tay áo của Úc Bạch: “Ta tên là Cố Thư Thành, ngươi nhất định phải tới tìm ta đó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT