Edit: Dứa đại ca
Mộ Tử Hiên. Úc Bạch thầm gọi tên hắn, cậu cố gắng đưa tay ra nắm chặt lấy góc áo của Mộ Tử Hiên. Khuôn mặt yếu ớt của cậu hơi ửng hồng nhưng cậu vẫn gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
“Vậy là được rồi.” Mộ Tử Hiên không để ý mãi đến vấn đề này. Hắn đứng thẳng dậy, cẩn thận đắp khăn lạnh lên trán cho Úc Bạch. Rõ ràng vừa rồi hắn còn không vui, vậy mà bây giờ lại có tâm trạng để chăm sóc Úc Bạch. Đúng là người dễ thay đổi.
Úc Bạch nắm mép chăn bên người rồi mở to mắt nhìn Mộ Tử Hiên. Nhìn động tác thành thạo này của hắn mà cậu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Trẻ con bây giờ đều có thể làm việc nhà rất giỏi như vậy, vậy mà bản thân thì vẫn nằm ốm trên giường.
Sự tương phản lớn như vậy, sự khác biệt cũng lớn như thế. Dù sao thì cậu cũng là người lớn rồi có được không? Nghĩ tới đây Úc Bạch lại cảm thấy có hơi đau đầu. Nỗi buồn này thật quá lớn, trái tim cảm thấy thật chua xót!
“Anh có cần tôi nói chút về những chuyện ở đây không?” Mộ Tử Hiên đắp chăn cho Úc Bạch, lúc này hắn lại không muốn rời đi. Hắn muốn ở lại với người này lâu hơn một chút, muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn.
Rõ ràng là hận nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như bản thân đã mất đi linh hồn ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu. Hắn rất dễ bị người này ảnh hưởng đến, hắn rất quen thuộc với linh hồn của người này, giống như đã xuyên qua vô số không gian và thời gian vẫn còn quấn chặt lấy cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT