Edit: Dứa đại ca
Mạc Vũ đang ngồi trong nhà hàng, người phụ nữ phía đối diện đang cúi đầu ăn bát mì trên bàn. Bây giờ đã là tận thế, không còn ai mở nhà hàng Tây gì gì đó nữa. Đây là nhà hàng duy nhất vẫn đang mở trong khu quân sự, hơn nữa còn là nhà hàng công cộng, cho nên mọi hành động lúc này của anh đều bị theo dõi.
Tần Phong dùng khăn giấy lau miệng, bát mì trên bàn đã ăn sạch sẽ, cuối cùng vẫn không quen thèm nhỏ dãi nhìn về phía bát mì trước mặt Mạc Vũ: “Anh còn muốn ăn nữa không? Nếu không thì đưa cho em đi.”
Gân xanh giữa hàng lông mày của Mạc Vũ giật giật nhưng anh vẫn tốt tính đẩy bát mì trước mặt mình qua. Anh còn chưa đụng đến một miếng cho nên đưa cho cô ta cũng không sao. Mạc Vũ đối với phụ nữ vẫn luôn rất dịu dàng, chưa từng có một lời cay nghiệt nào thốt ra từ miệng của anh.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ việc ăn tối cùng với một người phụ nữ trong ngày tận thế như thế này. Những người phụ nữ yếu đuối đó hoặc là chết trong miệng của đám xác sống hoặc là trở thành nữ vương, là đóa hoa khó có thể với tới, bọn họ không cần phải dựa vào người khác để sống sót. Cho nên muốn tìm được một người bạn đồng hành với bản thân trong ngày tận thế này thật sự rất khó.
Nghĩ đến đây anh lại thấy có chút đau đầu, anh không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ăn nhanh đi, ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà. Sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa. Chuyện hôn ước đó tôi sẽ quay lại xử lý sau.”
Anh không ngờ thời gian bản thân ở lại trong quân khu ngắn như vậy lại bị đám người gọi là người thân của mình phát hiện ra, lại còn để lại cho anh một mớ hỗn độn như vậy. Hôn ước gì chứ? Anh không tin mấy lão già này lại tốt bụng như vậy, chẳng qua bọn họ chỉ muốn bòn rút hết sạch tất cả những gì còn có thể dùng được từ anh mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play