Khi về đến nhà đã là buổi chiều, Dụ Văn thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn no rồi ngủ bù.

Tạ Gia Mậu gửi tin nhắn, nói rằng đã nhận được một chương trình tạp kỹ, có một số chi tiết cần gặp mặt thảo luận, Dụ Văn liền quay lại, từ bỏ ý định đến quán ăn ven đường và chờ đợi tại một quán cà phê có phong cách gần đó.

Đúng là buổi chiều ngày làm việc, quán cà phê không đông người.

Dụ Văn tìm một chỗ ngồi khuất và kín đáo, sau khi gọi món thì cầm tạp chí trên bàn lên lật xem.

Nhưng vài giây sau, có người ngồi vào chiếc ghế sô pha phía sau, tiếng vải sột soạt rất gần.

Anh liếc nhìn sang bên cạnh, thấy bóng dáng người phía sau phản chiếu qua cửa kính - một người đàn ông, đội mũ bucket và đeo khẩu trang, dáng người cao gầy đẹp đẽ, rất nổi bật.

Dụ Văn nghĩ thầm mình chọn vị trí ghế này thật khéo, anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của đối phương qua cửa kính, nhưng đối phương lại không thể nhìn thấy anh.

Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của người phía sau: "Sao giờ mới đến?"

Cả hai chỗ ngồi đều khá khuất, âm nhạc lại cách khá xa, nên anh gần như có thể nghe rõ từng câu nói của người phía sau.

Anh vừa định tạo ra một chút tiếng động để nhắc nhở rằng ở đây còn có người, thì một giọng nói khác vang lên: "Đi bệnh viện lấy kết quả, nên đến hơi muộn, đây là thứ anh cần."

"Tôi bảo anh theo dõi Phong Thừa Châu, đã chụp được gì chưa?"

"Haizz, cậu Tịch này, dạo này Thái Tử Gia Huy Đằng đi đâu cũng có vệ sĩ đi cùng…"

"Chẳng chụp được gì cả à?"

"Ha ha ha, đúng vậy."

Dụ Văn im lặng.

Anh khẽ khàng ngồi xuống thấp hơn một chút, để ghế sô pha che khuất toàn bộ cơ thể, đồng thời liếc mắt về phía cửa kính.

Cửa kính sáng bóng phản chiếu lại hình ảnh người đàn ông cao gầy đối diện – một người đàn ông bình thường, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ khúm núm,  khi ngồi xuống trên mặt còn nở một nụ cười gượng gạo. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Người đàn ông cao gầy nhận lấy túi tài liệu, trong lúc mở túi, cậu ta tỏ ra hơi sốt ruột, tiện tay giật chiếc mũ xuống, mái tóc màu xanh xám xù xì lộ ra ngoài.

Dụ Văn cảm thấy mái tóc màu xanh này có vẻ quen quen, nhưng một lúc vẫn không nhớ ra.

Giọng nói của người đàn ông tóc xanh nghe rất êm tai, dù hơi khàn và có chút tức giận, nhưng vẫn trầm ấm và cuốn hút.

Người đàn ông tóc xanh nói một cách thẳng thừng: "Vô dụng."

Cậu ta mở túi hồ sơ, lấy ra tờ giấy, một lát sau, cười khẩy một tiếng "hừ" đầy ẩn ý.

"Có quan hệ huyết thống…"

Dụ Văn: "…"

Xét nghiệm ADN.

Thật là kịch tính.

Cậu không nên bước vào quán cà phê này vào buổi chiều đẹp trời như thế này.

"Anh đã xem qua bản báo cáo này rồi chứ?"

Người đàn ông nghi là thám tử tư trả lời: "Vâng, cậu Tịch, cậu là người của công chúng nên không thể đến bệnh viện, tôi đã lấy báo cáo giúp cậu rồi."

"Ngậm chặt miệng của anh lại."

"Tất nhiên rồi."

Họ Tịch, tóc xanh.

Dụ Văn lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, nhập hai từ khóa này vào, sau đó dễ dàng tìm ra danh tính của người đàn ông tóc xanh này.

Tịch Túc, một thần tượng nổi tiếng từ cuộc thi tuyển chọn, ca hát và nhảy múa đều giỏi, là vũ công chính trong nhóm…

Thám tử tư đột nhiên lên tiếng: "Cậu Tịch, với thân phận của cậu, vốn không cần phải đối đầu trực tiếp với Phong Thừa Châu, mà nên lấy lòng Chủ tịch Phong mới là kế sách tốt nhất, dù sao thì cậu và Phong Thừa Châu đều mang dòng máu của nhà họ Phong, cậu cũng có quyền thừa kế…" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tịch Túc: "Câm miệng."

Âm lượng lần này hơi lớn, có người vội vã đi ngang qua bọn họ, Tịch Túc định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ họng, cậu ta đội lại chiếc mũ bucket.

"Làm tốt việc của anh đi, đừng có mà ra lệnh cho tôi." Tịch Túc lạnh lùng cảnh cáo.

Nói xong câu này, cậu ta cầm lấy đồ đạc cá nhân rồi rời khỏi quán cà phê mà không ngoảnh lại.

Thám tử tư thở dài, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, một lát sau cũng đứng dậy rời đi.

Chiếc chuông gió ở cửa kêu leng keng.

Dụ Văn khom người xuống, co ro thành một cục nhỏ trên ghế dài, giữ nguyên tư thế sau khi hai người kia rời đi, ánh mắt đờ đẫn sau cặp kính râm.

Anh nhớ tới meme của chính mình.

Đừng làm phiền, tôi đang suy nghĩ.

Thật hợp với tình hình.

Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Tịch Túc là con riêng của nhà họ Phong, rất có thể là em trai cùng cha khác mẹ của Phong Thừa Châu, trong lòng ấp ủ một ác ý không cần phải nói ra đối với Phong Thừa Châu.

Nhưng trong sách dường như không có nhân vật như vậy.

Thế hệ này của nhà họ Phong quả thật có một đứa con riêng, xuất hiện vào giai đoạn gần kết thúc, miễn cưỡng coi là một nhân vật phản diện độc ác, khi Sở Hàm rơi vào bế tắc thì cậu ta đến đạp thêm vài cái, sau đó bị Phong Thừa Châu phản ứng lại mà xử lý.

Nhưng họ gốc của đứa con riêng nổi tiếng đó vốn không phải là Tịch mà là Lý.

Hay là Tịch Túc chỉ là nghệ danh?

Dụ Văn tháo kính râm xuống, nhíu mày suy nghĩ. 

Đột nhiên một cô gái trẻ đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh là nghệ sĩ phải không?"

Dụ Văn định mở miệng phủ nhận, cô gái liền nhìn anh mà cười khúc khích: "Tôi nhớ ra rồi, tôi có meme của anh đó, anh trai à, sao ngoài đời anh cũng có biểu cảm giống trên meme như vậy ha ha ha…"

Dụ Văn nở một nụ cười gượng gạo với cô gái.

"Chắc anh lại đang hóng hớt ăn dưa đúng không?" Cô gái chớp mắt tinh nghịch.

Dụ Văn ngượng ngùng lắc đầu, trong lòng anh thực ra đang nghĩ: Ôi trời ơi, nếu cô đến sớm hơn một chút thì đã được xem phiên bản trực tiếp rồi.

"Chúng ta chụp ảnh chung được không?" Cô gái vui vẻ, hướng ngoại, kéo anh chụp ảnh chung, Dụ Văn ngoan ngoãn giơ tay làm hình chữ V trước ống kính.

"Anh ngoan quá, còn đẹp trai nữa." Trước khi đi, cô gái chân thành khen ngợi anh.

-

Khi Tạ Gia Mậu đến, Dụ Văn đang ôm điện thoại xem video cắt ghép của Tịch Túc.

Ông chú đẹp trai trung niên buộc nửa tóc ra sau, cằm được cạo sạch sẽ, những đường nét sắc sảo nổi bật lên, những nếp nhăn không hề làm ông ấy trông già đi, ngược lại còn toát lên vẻ từng trải.

"Cái này cho cậu này."

Dụ Văn nhận lấy túi ni lông ông ấy đưa, thấy bên trong là một hộp trái cây tươi cắt sẵn nhiều loại, còn có vài chai vitamin tổng hợp.

"Oa, cảm ơn sếp ạ."

Dụ Văn nịnh nọt sếp một tràng như thường lệ, sau đó vô tình đẩy trái cây sang một bên.

Tạ Gia Mậu: "Cậu không ăn à?"

Dụ Văn: "Vitamin hả? Haha về nhà ăn…"

Tạ Gia Mậu: "Tôi nói trái cây ấy."

"…"

Dụ Văn cẩn thận liếc mắt, vô tình chạm phải ánh mắt nghiêm túc của sếp, anh lập tức chột dạ quay đi.

"Tôi không đói, không muốn ăn…"

Khặp mặt Tạ Gia Mậu như viết: Cậu lại bịa chuyện à?

"Thôi được rồi, không thích thì không thích." Dụ Văn vò đã mẻ không sợ rơi.

Tạ Gia Mậu xoa xoa má, thở dài buồn bã: "Thế này không ổn đâu Tiểu Dụ, nghiêm trọng quá rồi. Đợi quay xong bộ phim này, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, chắc chắn cậu thiếu nhiều thứ lắm…"

"Cũng không phải là không ăn được, chỉ là không ngon thôi." Dụ Văn mở nắp nhựa ra, cắm một miếng dưa lưới, nuốt gọn trong hai ba miếng, nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.

Lần trước đã nói rồi, anh không thích ngọt cũng không thích chua, tốt nhất là ở giữa hai vị đó, cái mức độ này rất khó diễn tả, cũng không có loại trái cây nào mà anh tuyệt đối không ăn, chỉ là rất kén chọn về hương vị của trái cây.

Tạ Gia Mậu nghiêm túc nói: "Không ngon cũng phải ăn."

Dụ Văn miễn cưỡng gật đầu: "Được…"

Tạ Gia Mậu: "Tiểu Tạ, cháu giám sát cậu ấy đi."

Dụ Văn: "…"

Dụ Văn quay đầu lại, mới phát hiện Tạ Hạc Ngữ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn anh.

"Được." Tạ Hạc Ngữ đáp lại một tiếng.

"Thầy Tạ đã tốn công rồi." Anh cúi đầu cảm ơn, vẻ mặt xấu hổ.

Tạ Hạc Ngữ đang định ngồi xuống thì dừng lại, đứng yên một lúc, do dự đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu anh.

Dừng lại một giây, cậu thu ngón tay lại, xoa xoa.

Một sự an ủi vụng về.

-

Về đến nhà, Dụ Văn tóm tắt cuộc đời và sự nghiệp diễn xuất của Tịch Túc thành một tài liệu - trực giác mách bảo anh rằng, nhân vật tóc xanh này sẽ có nhiều đất diễn trong tương lai.

Sau đó anh nhớ ra chuyện gì đó, liền đi lấy lại chứng minh thư đã bị mắc kẹt ở trạm giao hàng nhanh mười mấy ngày.

Hình ảnh trên chứng minh thư chắc chắn là của anh, tên cũng không sai, thậm chí ngày sinh cũng trùng khớp, chỉ có mã số vùng ở đầu là khác.

Cuối cùng cũng không phải là người di cư bất hợp pháp, Dụ Văn tạm thời yên tâm, ngủ một giấc ngon lành.

Buổi livestream bị trì hoãn hai ngày, ăn sáng xong, anh vội vã quay lại phim trường "Ghi chép truyền thuyết Tiên môn ít ai biết đến".

Giản Hằng vừa thấy anh đã khoanh tay trước ngực.

Dụ Văn chỉ cần dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh ấy đang bắt chước cái gì, nếu là bình thường, có lẽ anh sẽ vui vẻ phối hợp giao lưu với Giản Hằng một chút.

Nhưng bây giờ… quá nhiều người, chứng sợ xã hội lại tái phát.

"Một hai ba, chào mừng trở lại! Thầy Dụ đoán xem bọn tôi đang làm gì nào?" Giản Hằng vui vẻ nói.

Chúc Tâm Di, người đóng vai Giang Thu Nguyệt cũng khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng: "Đừng làm phiền, anh ấy đang suy nghĩ."

Bảy tám người đồng nghiệp vây quanh Dụ Văn, bắt chước meme của anh, nghe thấy vậy liền cười phá lên.

Dụ Văn lấy túi che mặt, ôm chặt thân cây bên cạnh.

Giản Hằng: "Tiểu Dụ, cậu đang làm gì vậy?"

Dụ Văn: "Tôi đang tự kỷ."

Giản Hằng cười như lên cơn động kinh, Chúc Tâm Di nhanh tay chụp lại cảnh này, tối đó trong nhóm chat đoàn phim lại có thêm một meme mới - Đừng quấy rầy, tôi đang tự kỷ.jpg

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play