Hồng Tiểu Lượng cẩn thận gắp lên một miếng sườn hấp gạo nếp. Bên ngoài miếng sườn được bọc một lớp gạo nếp óng ánh, mềm dẻo, cắn một miếng liền cảm nhận được vị thơm ngọt thấm đẫm trong từng hạt gạo, hòa quyện với vị béo mềm của thịt sườn. Thịt trên sườn dễ dàng tách khỏi xương, mềm mại đậm đà, hương thơm lan tỏa khắp miệng. Khoai sọ và khoai tây hấp cùng cũng thấm đẫm nước sườn, ăn mềm mại, dẻo bùi mà không hề gây nghẹn.
Chưa từng được ăn món ngon như vậy bao giờ, Hồng Tiểu Lượng không kiềm được lại gắp thêm một miếng sườn chua ngọt. Vừa đưa vào miệng, vị chua ngọt đậm đà ngay lập tức đánh thức vị giác, sườn được chiên qua dầu thơm lừng, kết hợp với sốt đường dấm sánh mịn, hoàn toàn không hề ngấy, khiến cậu ăn hết miếng này đến miếng khác, không thể dừng lại.
Vương bá đứng dậy, lấy từ trên quầy một vại tương ớt nhỏ, múc một muỗng trộn vào cơm, vừa ăn vừa tấm tắc khen:
“A Ngư, tương ớt ngươi làm thơm quá, cả sáng nay bán sạch không còn một giọt. Ta thấy chỉ bán tương ớt thôi cũng đủ lời rồi.”
Giữa trưa, nghe theo đề nghị của Trì Ôn Văn, Vương bá mở một vại tương ớt miễn phí cho khách nếm thử. Không ngờ chỉ sau vài người nếm qua, khách đã lập tức móc tiền mua, khiến vại tương nhỏ này vừa mở ra đã nhanh chóng hết sạch.
Hạ Ngư lắc đầu:
“Vương bá, chỉ bán tương ớt thì không thể thành kế lâu dài được. Một vại tương có thể đủ cho một nhà ăn mười ngày nửa tháng, mà không phải ai cũng thích ăn cay. Làm nhiều quá cuối cùng sẽ ế thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play