Ngay lúc này tôi đang trốn dưới dàn tế với vết thương chảy máu giàn giụa trên trán, Diêm La Rước Đèn thì xoay xung quanh tôi.

Thần đang tìm nơi tôi trốn.

Vừa nãy tôi định dùng giá cắm nến để nện lên đầu Thần, nhưng ai ngờ trượt chân một cái, hóa thành nện giá cắm nến lên đầu mình!

Vậy nên bây giờ trong phần bình luận đang mắng tôi té tát:

[Người chơi óc "cớt" à, xem livestream của cô phí thời gian của tôi quá!]

[Trình như cô ta mà mấy người dám nói cô ta là người đầu tiên vượt qua phó bản "Lớp 12A2" hả?]

[Newbie cùi bắp quá! Đến nhà trẻ còn đánh không lại nữa là!]

[May mà hồi nãy Diêm La Rước Đèn chỉ mới ở trạng thái khởi động, còn cần một phút để hồi chiêu đấy.]

[Á á á nhưng hết thời gian để Bình Bông trốn khỏi miếu thần rồi! Lần này ngủm thiệt rồi hu hu hu...]

Tôi xem kỹ bảng kỹ năng của mình lần nữa.

Giá trị vũ lực của tôi là: [-250]

...Hóa ra nó có nghĩa là "sát thương lên địch bằng 0, tự làm hại mình 250"!

Không làm gì còn đỡ, chứ ra tay là chỉ mình chết thôi.

Hu hu hu, hèn chi nhân vật của tôi là: Người sắp chết.

Đây đúng là mở màn với độ khó level max!

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Diêm La Rước Đèn vừa lượn lờ kiếm tôi trong miếu thờ vừa cất tiếng thở than:

- Á à... Là mùi của con người. Là mùi thơm ngọt ngào của con người. Ăn thôi! Phải ăn ngay thôi!

Tôi cuộn tròn dưới dàn tế, màn che rủ xuống bọc kín lấy tôi, chỉ để lại một khe hở cực kỳ nhỏ. Cách cái chết quá gần, tôi không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Bởi vì căng thẳng và vì nơi này thiếu oxi nên tim tôi đập nhanh như nổi trống.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Tôi bụm chặt miệng, hai mắt ngấn nước: Chẳng lẽ tôi thật sự phải chết ngay khi vừa bắt đầu sao?

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng mèo kêu vang lên.

Diêm La Rước Đèn bị thu hút sự chú ý, Thần đi về phía cửa miếu thần.

Phù...

Tôi thở phào một hơi, nước mắt đọng nơi khóe mắt rơi xuống lã chã.

Và chuyện không tưởng được đã xảy ra... Nước mắt của tôi hóa thành trân châu!

Tôi ngu người: "???"

Trân châu rơi lạch cạch xuống đất, đầy chói tai. Trong đêm đen yên tĩnh, vang lên những tiếng rõ mồn một!

Chúng lăn lộc cộc ra ngoài từ khe hở của màn che, mãi đến khi lăn tới bên chân Diêm La Rước Đèn...

Mặc dù tôi không thấy mặt Thần trông như thế nào, nhưng tôi vẫn cảm nhận được khóe môi Thần nhếch lên, lộ ra nụ cười ghê rợn.

Mặt mũi tôi trắng bệch: "..."

Dù rất lịch sự nhưng lúc này tôi rất muốn chửi thề!

Nước mắt hóa thành trân châu? Thiết lập trong truyện não tàn Mary Sue từ thời xưa xửa xừa xưa nào đây?

Tôi giàu không ai sánh nổi, nhưng vì nó mà gặp nạn, không có mạng để dùng!

Tôi run rẩy cuộn tròn lại, nghe tiếng lẩm bẩm của Thần đang tới gần tôi, ngày một gần hơn, gần hơn...

Ngay lúc này!

Thần chuẩn bị xốc màn che lên!

Vụt...

Ngay khoảnh khắc màn che bị xốc lên, đột nhiên có một cánh tay gầy guộc vươn ra từ phía sau, túm tôi vào bóng tối vô tận.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play