Trong vài giây ngắn ngủi, não bộ của Cố Yển hoạt động hết công suất, nhanh chóng so sánh kết cục của phe nhân vật chính và phe đối địch với nhân vật chính trong truyện.

Được rồi, kết cục đều là cái chết, nhưng cách chết lại khác nhau rất nhiều. Phe đối địch với nhân vật chính thực sự bị hành hạ đến tan cửa nát nhà thân tàn ma dại, giống như mèo vờn chuột rồi chơi đùa đến chết vậy, nghĩ đến cái chết thảm khốc của ba mẹ nhân vật chính, bản thân cũng bị lửa thiêu cháy đen, Cố Yển chỉ có thể bày tỏ sự thông cảm. Còn phe nhân vật chính thì cơ bản đều bị một kiếm xiên thủng, với thân thủ của nhân vật chính, đó chắc chắn là cái chết nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn nhiều so với phần lớn những cái chết trong bệnh tật ở kiếp trước.

Nhưng dù thế nào Cố Yển cũng chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng đi vòng quanh nhân vật chính, nhưng khi không thể tránh được, cậu vẫn cố gắng hết sức để xích lại gần phe nhân vật chính, ít nhất có thể đổi lấy một cái chết nhẹ nhàng.

Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, Cố Yển đã đưa ra quyết định, cậu lập tức nắm lấy cánh tay nhân vật chính, đối mặt với khuôn mặt xấu xí của nhân vật chính, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là gương mặt nam thần trong tương lai, chân thành nói: "Tôi thực sự không muốn đi cùng các anh, một người béo như tôi, dọc đường không biết sẽ làm chậm trễ các anh thế nào! Hạ Mạt còn là một đứa trẻ, đi đường lâu sẽ không chịu nổi đâu. Tôi biết anh không chê tôi, nhưng tôi không thể..."

Cậu quay mặt đi, không để nhân vật chính nhìn thấy biểu cảm của mình, tránh bị lộ =_=

Sau một hồi lâu, Sơ Hàn thở dài một tiếng, chống đỡ thân thể gầy yếu, đỡ Cố Yển lên xe ngựa: "Dù thế nào, tôi cũng không thể bỏ mặc cậu như vậy được. Hơn nữa là một pháp sư, dù chỉ là học đồ ma pháp đi chăng nữa thì cũng là người được các đoàn lính đánh thuê tranh giành, làm sao có thể coi là làm chậm trễ người khác được." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nghe giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa cô đơn của nhân vật chính, Cố Yển cảm thấy mình lại tiến thêm một bước trên con đường tìm đường chết. Tuy rất muốn giải thích thêm, nhưng có lẽ càng nói sẽ càng rối. Mặc dù sau này có thể nghĩ cách bù đắp, nhưng không biết sau khi hắc hóa nhân vật chính bệnh thần kinh có nhỏ nhen nhớ kỹ chuyện này không, sau này cậu vẫn nên cố gắng biến mình thành nhân vật quần chúng.

Với thể chất kém cỏi của Cố Yển, ngày hôm đó cậu không thể tiếp tục lên đường được nữa. Đêm đó Cố Yển ngủ trên xe ngựa, Tiểu Tây dựa vào càng xe, Hạ Mạt và Sơ Hàn thì đốt lửa trại, định tạm bợ qua đêm như vậy.

Lúc này Cố Yển lại không nằm yên được nữa, nhân vật chính thì cũng ổn, bởi vì dù có vất vả thế nào cũng không chết được. Nhưng Hạ Mạt là người đầu tiên cậu cứu khi đến thế giới này, hơn nữa trong nguyên tác vừa xuất hiện đã chết, chỉ có tên, là nhân vật phụ, ý nghĩa tồn tại chỉ là để giới thiệu NPC Hạ Ngự Phong cho nhân vật chính, dùng để có được hai đạo cụ nhiệm vụ là thuốc chỉnh dung và giới thiệu Học viện. Một sự tồn tại như vậy, trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn không có bảo đảm về sinh mạng, không chừng bị cành cây đâm một cái là chết quách luôn rồi. Với lại Hạ Mạt mới 9 tuổi, để một đứa trẻ 9 tuổi ngủ ngoài trời, còn mình thì ngủ trên xe ngựa rộng rãi… Ha ha, Cố Yển lớn lên ở thế kỷ 21, cậu không có trái tim mạnh mẽ lạnh lùng đến tận cùng như vậy.

Khi Hạ Mạt và Sơ Hàn đang dựa vào nhau sắp ngủ, một cái đầu tròn vo đột nhiên thò ra từ xe ngựa: "Hạ Mạt, em lên xe đi."

Hạ Mạt không có biểu cảm gì, nhưng Sơ Hàn thì một mặt biết ơn, ôm đứa trẻ lên xe, đôi mắt vẫn luôn cô đơn cũng trở nên sáng sủa hơn một chút.

Đột nhiên nhớ lại trong nguyên tác, rất nhiều cô gái và đàn em đã cứu nhân vật chính, duy chỉ có Hạ Ngự Phong không chỉ không chết, cuối cùng còn vì nhân vật chính tiêu diệt thành chủ thành Thừa An mà trở thành tân thành chủ. Nếu đến cuối mà không có kết thúc tệ hại là nhân vật chính hủy diệt thế giới, thì có lẽ Hạ Ngự Phong là người duy nhất có kết cục HE trong cuốn sách này.

Vì vậy có thể nói là, do bé Hạ Mạt quá yếu ớt nên đã khiến nhân vật chính có sự cảm thông, đồng thời dành tình cảm cho nhóc ấy, vậy rất có khả năng cậu bé này sẽ là đạo cụ quan trọng để “tăng điểm thiện cảm” với nhân vật chính?

Cố Yển cảm thấy có lẽ mình đã có được giấy hướng dẫn của trò chơi rồi.

Khi đưa Hạ Mạt lên xe, sự do dự trong mắt Sơ Hàn biến mất, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt béo tròn của Cố Yển, nhìn chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cậu: "Sao thiếu thành chủ biết chúng tôi không đi thành Ma Pháp Cực Địa?"

Cố Yển chớp chớp mắt, vẻ mặt chắc chắn nói: "Hạ Mạt vừa khỏi bệnh, các anh đi đâu cũng không thể đi đến nơi lạnh như vậy được."

Sơ Hàn nhìn chằm chằm Cố Yển một lúc, yên tâm gật đầu, xuống xe.

Cố Yển quay đầu liền lau một tay mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi khi cố gắng giải thích cậu đã nghĩ ra lý do, nếu không chắc chắn nhân vật chính sẽ nghi ngờ. Đối với điểm nghi ngờ này nhân vật chính tươi sáng chỉ nghĩ qua rồi thôi, nhưng nếu là nhân vật chính nhỏ nhen hắc hóa thì chắc chắn sẽ phân tích đủ kiểu.

Nhớ lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình vừa rồi, Cố Yển đột nhiên cảm thấy nhân vật chính bây giờ cũng không dễ đối phó, quả nhiên vẫn nên biến mình thành nhân vật quần chúng thì tốt hơn.

Hạ Mạt là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, lại luôn được nhân vật chính chăm sóc rất tốt, quần áo tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ. Sau khi khỏi bệnh, sắc mặt nhóc ấy hồng hào hơn nhiều, nhìn kỹ lại thì trông rất xinh trai. Mặc dù Cố Yển không phải là mấy chú quái dị thích trẻ con lắm, nhưng ai mà không thích người đẹp. Đêm đầu xuân vẫn còn lạnh, ôm một đứa trẻ có nhiệt độ cơ thể cao hơn người lớn để ngủ rất ấm áp. Ban đầu Hạ Mạt cố gắng không chạm vào Cố Yển, nhưng tiếc là không gian trong xe ngựa không lớn, chú quái dị lại cứ kéo nhóc ấy vào lòng mình, cuối cùng nhóc ấy thất thủ, bị Cố Yển coi như lò sưởi mà ôm chặt.

Thực ra người béo là một loại sinh vật sản sinh nhiệt khá cao, nép vào nhau, người ấm áp hơn mới là Hạ Mạt. Cậu bé đẹp trai co ro trong lòng Cố béo, mặt hơi đỏ lên, chôn cái đầu nhỏ vào lồng ngực ấm áp, an tâm nhắm mắt lại.

Cậu chính là người đã cứu nhóc ấy.

-

Cố Yển cứ thế miễn cưỡng lên đường cùng nhân vật chính, kỹ thuật lái xe của Sơ Hàn quả thực hơn Tiểu Tây rất nhiều. Mặc dù xe ngựa vẫn rất xóc, nhưng Cố Yển ngồi thoải mái hơn nhiều. Tuy trong lòng rất biết ơn, nhưng để đảm bảo vị trí nhân vật quần chúng của mình, suốt dọc đường Cố Yển đều giữ vẻ lạnh lùng cao quý của thiếu thành chủ, cố gắng không nói chuyện, cả ngày ở trong xe ngựa nhìn cảnh xuân bên ngoài qua rèm cửa sổ.

Hạ Mạt cùng ở trên xe với Cố Yển, đứa trẻ có làn da ngăm này rất thích thân thiết với Cố Yển, thỉnh thoảng muốn nói chuyện với cậu, tìm cậu chơi. Nhưng Cố Yển không mấy để ý đến nhóc ấy, nên khi bên ngoài không quá lạnh, nhóc ấy sẽ chạy ra ngoài học lái xe với anh Sơ Hàn. Còn tên tùy tùng không đạt tiêu chuẩn Tiểu Tây kia thì bị sắp xếp ở bên cạnh xe ngựa, chỉ cho ngồi nửa cái mông, Cố Yển lại đưa khẩu phần ăn của nó cho Hạ Mạt và Sơ Hàn, suốt dọc đường chỉ dựa vào săn bắn, sống thật đáng thương.

Cho dù người béo có mềm mại đáng yêu cỡ nào, người của thế giới hòa bình không thích nô dịch người khác ra sao, và kiếp trước Vương Đại Minh lại là một con chim cút điển hình bị cuộc sống mài mòn hết góc cạnh, thì cũng không có nghĩa là Tiểu Tây có thể quá quắt với chủ nhân. Một tháng trước tính cách của Cố Yển quá mềm yếu, lại nghĩ đến việc Tiểu Tây không cha không mẹ còn bán thân vào phủ thành chủ, nên đã chăm sóc nhường nhịn đủ kiểu, nhưng lại nhường nhịn ra một kẻ không lo chuyện bổn phận lại chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Tuy tính cách Cố Yển tốt, nhưng nên dạy dỗ thì vẫn sẽ dạy dỗ.

Nói được làm được, quả thực là một đức tính tốt.

Từ thành Thần Hy đến thành Thừa An nếu sử dụng trận ma pháp truyền tống thì chỉ mất vài giây, võ giả phi ngựa gấp bảy ngày cũng đến, nhưng theo tốc độ rùa bò của thiếu thành chủ Cố thì ước tính cũng phải mất một tháng.

Dã ngoại ngoài trời kiểu này, một hai ngày là thú vị, ba năm ngày là rèn luyện, mười mấy ngày đã là tra tấn rồi. Suốt dọc đường gió thổi nắng phơi xe ngựa xóc nảy, ba người bản địa còn có thể thích ứng, nhưng Cố Yển thì chịu không nổi nữa, sắc mặt ngày một tiều tụy, ánh mắt cũng ngày càng mơ hồ, khiến Sơ Hàn rất lo lắng. Trông cậu có vẻ khá vạm vỡ, nhưng da dẻ sờ vào còn mềm hơn cả một đứa trẻ là Hạ Mạt, một thân thịt mềm đến mức có thể bóp ra nước, thảo nào lại chịu không nổi.

Điều khó hiểu nhất là, mệt mỏi đến cỡ đó, thức ăn cũng ngày càng ăn ít, nhưng Cố Yển trông có vẻ không hề gầy đi một chút nào, ngược lại còn tròn hơn một chút, chẳng... chẳng lẽ có loại thể chất uống nước lạnh mà cũng béo thật sao?

Trước khi đến điểm tiếp tế tiếp theo là thị trấn Leon, lúc nghỉ trưa Sơ Hàn vào trong xe ngựa, nói với Cố Yển đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến thị trấn Leon nghỉ ngơi hai ngày rồi lên đường tiếp nhé, mấy ngày nay mọi người đều mệt rồi."

"Hả?" Cố Yển hơi thất thần, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu lời Sơ Hàn: "Ồ, nghỉ ngơi đi."

Nói xong, cậu lại mơ màng nhìn ra ngoài xe, giống như một con chim bị gãy cánh khao khát bầu trời.

Được rồi, tên này không phải đang khao khát bầu trời, mà đang khao khát máy bay. Hơn nữa cậu rất hối hận tại sao mình không sử dụng trận ma pháp truyền tống, suốt dọc đường xóc nảy đúng là quá đau khổ! Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hành trình dài nhất mà Vương Đại Minh đi chỉ có cái lần ngồi tàu hỏa ba ngày, bây giờ lại xóc nảy cả nửa tháng! Với lại còn là nửa tháng không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, từ đầu đến đuôi chỉ có mỗi xóc nảy và lương khô. Phong cảnh dọc đường tuy ngày càng đẹp, nhưng nhìn mãi cũng chỉ là núi sông cây cối mà thôi.

Cuối cùng vì quá đau khổ, nên Cố Yển bắt đầu cố gắng nhớ lại quá khứ của mình, cũng dần dần bổ sung đầy đủ ký ức của nguyên thân, còn nhớ ra không ít ma pháp. Với tình trạng của cậu bây giờ, thì chỉ dùng ma pháp hệ ánh sáng có thể giảm bớt mệt mỏi, chỉ tiếc là ma pháp hệ ánh sáng cần người có thể chất thuần ánh sáng mới có thể sử dụng, Cố Yển không có tài, chỉ nhỉnh về ma pháp hệ nước hơn tí xíu thôi.

Có thể kiên trì đến đây, vẫn là nhờ cậu liên tục sử dụng ma pháp chữa trị cho bản thân mới chống đỡ được, đề xuất của nhân vật chính đúng ý cậu, cậu thực sự cần nghỉ ngơi hai ngày trên đất liền. Còn về tiền hoàn toàn không phải vấn đề, là một đại gia mang theo hàng chục tinh tệ tức là hàng triệu tiền mặt bên người, phí ở trọ vài đêm thì tính là gì.

Mặc dù thế giới này có ma pháp truyền tống, nhưng người có thể sử dụng chỉ có vài người, phương tiện giao thông của mọi người phần lớn vẫn dựa vào đi đường. Thị trấn Leon là một trung tâm giao thông, đi về phía bắc là thành Ma Pháp Thần Hy và thành lính đánh thuê Bố Lỗ, đi về phía nam là thành Võ giả Lợi Xỉ và thành Võ giả Thừa An, đông tây lại có thể đi đến thành chính của ba thành phố, là một thị trấn nhỏ dựa vào giao thông để phát triển. Vì có nhiều người qua lại nam bắc, tuy không thể so với mười bốn thành phố chính, nhưng so với các thị trấn nhỏ thì vật tư ở đây tương đối phong phú hơn, chỉ cần có tiền thì trà, thuốc lá, rượu mạnh, phụ nữ và đàn ông, ngay cả trong chuyến đi cũng có thể mua được.

Cố Yển chọn một nhà khách yên tĩnh và thoải mái nhất, đặt hai phòng. Một phòng cậu ở, phòng còn lại Hạ Mạt và Sơ Hàn ở, còn Tiểu Tây thì ngủ trong chuồng ngựa là được rồi, có ai thấy người hầu và chủ nhân ở cùng nhau bao giờ.

Tuy người béo có thân hình tròn to, nhưng lòng dạ không hề rộng rãi chút nào. Đối với kẻ hầu bỏ rơi chủ nhân bệnh nặng để đi ăn một mình, thì phải trừng phạt nghiêm khắc đến khi không dám phạm tội nữa mới thôi.

Bất ngờ là, nhân vật chính thời kỳ thánh phụ lại rất tán thành hành động của cậu, hoàn toàn không cho rằng cậu đối xử tệ bạc với kẻ hầu như vậy là quá đáng. Nhớ lại trong nguyên tác, lúc đầu hắn vẫn rất có ý kiến đối với chế độ nô lệ, từng nhiều lần ra tay giúp đỡ những người hầu chịu khổ chịu nạn, nhưng bây giờ lại tán thành cậu, Cố Yển thực sự không hiểu nổi.

Mặc dù trông có vẻ tiều tụy, nhưng cả xe ngựa lẫn trang phục đều cho thấy thân phận quý tộc của Cố Yển. Tiểu nhị nhà khách nhanh chóng đưa cậu đến phòng có chăn bông nhung mềm mại và bồn tắm lớn, Cố Yển nhanh chóng ngâm mình vào nước ấm, phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Bóp bóp lớp thịt vẫn mềm mại trên người, Cố Yển buồn bực che mặt. Chạy vòng quanh thành liên tục một tháng, lại xóc nảy nửa tháng, dù cân nặng không giảm, ít nhất thì thịt cũng nên cứng cáp nam tính một chút mới phải chứ? Nhưng mà không, hoàn toàn không! Mỡ giống như có thù với cậu vậy, một lạng cũng không chịu rời đi, định bám lấy cậu cả đời luôn mới vừa lòng.

Sờ sờ cái bụng đói kêu ùng ục, Cố Yển quyết định, cậu muốn ăn uống thỏa thích một lần, dù sao làm kiểu gì cũng không gầy xuống được, thôi thì ăn đi.

Bên cạnh bồn tắm có đá ma pháp, có thể truyền âm ra ngoài. Thứ này ở phủ thành chủ có khắp nơi nên Cố Yển thấy cũng bình thường, nhưng thực tế những viên đá ma pháp do pháp sư chế tạo này rất đắt tiền. Cả thị trấn chỉ có một nhà khách có dịch vụ gọi món kiểu này.

Dặn họ mang thẳng một ít đồ ăn đến phòng tắm xong, Cố Yển ôm bụng chờ đồ ăn. Một lát sau nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Yển nghĩ còn khá nhanh, liền bảo người ta trực tiếp vào chỗ bồn tắm, bản thân hơi làm dáng quay lưng về phía cửa, chỉ để người ta nhìn thấy tấm lưng dày của mình.

"Cậu đang tắm hả, vậy lát nữa tôi quay lại." Sơ Hàn chỉ liếc nhìn đống thịt trắng nõn đó một cái, rồi định đẩy cửa ra ngoài. Cố Yển thì toàn thân cứng đờ, không ngờ nhân vật chính lại đến nhìn trộm cậu tắm, bộ không biết cậu là một gã otaku đói khát chỉ giao thiệp với bạn tốt tay phải mấy năm liền hay gì? Bộ không biết mặc dù bây giờ nhân vật chính trông xấu xí, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục dung mạo biến thành nam thần hả? Nghĩ đến điều này, cậu nhỏ của cậu hơi không kiểm soát được, quả nhiên là do mình ế lâu quá rồi, liêm sỉ rơi rớt lung tung!

Sơ Hàn vừa mở cửa ra thì đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ ăn mặc hở hang bưng một đĩa điểm tâm và bình rượu đi tới, rồi giữ nguyên tư thế gõ cửa.

Dịch vụ đặc biệt của nhà khách trong truyền thuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play