Editor: Lập Lòe
Cố Thu mỉm cười gật đầu: “Đi thong thả nhé.”
Cô tiễn Hà Mỹ Thư ra thang máy, quẹt thẻ mở thang máy cho cô ta, rồi bấm nút tầng một, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Nhìn thang máy từ từ đi xuống, Cố Thu lập tức chạy vào trong phòng, nhưng trên sàn nhà chẳng còn lại dấu vết gì.
Tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có, linh khí vẫn chưa tan hết. Cô đặt tay lên nền gạch, nhiệt độ nóng bỏng đến mức phải rụt tay lại ngay lập tức. Có những chỗ nóng rực, nhưng xung quanh lại lạnh toát. Là do chịu nhiệt không đều, bề mặt gạch bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Cố Thu suy tư một lúc, tìm cây bút đánh dấu mà thợ sửa nhà để lại. Cô quỳ trên sàn, dùng hai tay sờ soạng nền gạch, dùng bút phác họa ra ranh giới giữa vùng nóng và vùng lạnh.
Chẳng mấy chốc, đầu ngón tay cô phồng rộp vì bị bỏng, trở nên đỏ ửng và sưng tấy, cảm giác cũng không còn nhạy bén nữa. Mồ hôi đổ ra từng giọt trên trán, nhưng biểu cảm của cô không thay đổi chút nào. Cô tiếp tục dùng mu bàn tay, lòng bàn tay, thậm chí cả hai bên ngón tay để cảm nhận. Toàn bộ sự tập trung dồn hết vào việc này.
Rất lâu sau đó, khi nhiệt độ đã dần đồng đều trở lại, cuối cùng cô cũng phác họa sơ lược được hình dạng tổng thể của một hình vẽ.
Đó là một vòng tròn lớn, bên trong là những hoa văn và ký hiệu kỳ lạ, nhìn tổng thể có vẻ như một loại trận pháp nào đó.
Cố Thu nhìn chằm chằm vào đồ án này, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Thứ này dùng để làm gì? Nếu Hà Mỹ Thư vẽ thứ này trên sân thượng, có phải sẽ phát hiện ra bí mật của sân thượng không?
Cô dùng điện thoại chụp lại hình ảnh trận pháp, sau đó dùng khăn lau sạch các dấu vết mực. Sàn nhà giờ chỉ còn lại vài viên gạch lát 1 mét vuông đầy vết nứt.
...
Hà Mỹ Thư bắt taxi trở lại khu phố cũ, Đào Tầm đã ngồi xổm trên nền đất cũ kỹ, chăm chú nghiên cứu suốt một thời gian. Trước mặt anh ta cũng là một hình vẽ trận pháp giống hệt như vậy, nhưng vì được vẽ trực tiếp trên nền đất, vết cháy sém để lại khá rõ ràng.
“Sư huynh, không phải đã bảo anh đợi em trở về rồi mới làm sao! Hử, sao ở đây cũng không mở được vậy?”
Đào Tầm hỏi: "Bên kia thì sao?"
Hà Mỹ Thư nhún vai, giơ hai tay lên: "Chẳng có gì."
Đào Tầm cau mày, nhìn chằm chằm trận pháp trước mặt: “Không thể nào.”
“Có phải sư phụ tính toán nhầm rồi hay không, căn bản không phải nơi này?”
“Không có khả năng, trong bốn chiếc chìa khóa, ‘Địa’ là dễ suy luận nhất, sư phụ đã tính toán nhiều năm, cuối cùng các quẻ tượng đều chỉ ra huyện Tây Vũ, họ Cố, phụ nữ, nhà riêng. Những người phụ nữ họ Cố sở hữu nhà riêng ở huyện này cũng không nhiều, những người trước đó đã loại trừ, đây là người cuối cùng, chắc chắn không sai."
“Cũng đúng!” Hà Mỹ Thư vừa nói vừa nghịch tóc: "Nhưng tại sao lại không có phản ứng nhỉ?"
Đào Tầm nói: "Linh khí phục hồi cần phải hội tụ đủ bốn yếu tố ‘Địa’, ‘Vật’, ‘Nhân’, và ‘Thời’. Chẳng lẽ do thiếu ba yếu tố còn lại nên không thể mở cánh cửa này?"
“Nhưng nếu là như thế, ngày bốn chiếc chìa khóa cùng hội tụ, cũng chính là thời điểm linh khí phục hồi, chúng ta còn làm được gì nữa? Sư phụ nói, cánh cửa này có thể phá hủy được, thì chắc chắn có cách phá hủy."
Hà Mỹ Thư nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Sư huynh, chúng ta cho nổ tung chỗ này thì không phải xong rồi sao?”
Đào Tầm lắc đầu: “Không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đây là cánh cổng duy nhất để linh khí phục hồi. Đâu dễ dàng mà phá hủy như vậy."
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Mà giờ ngoài manh mối về Địa, ba yếu tố còn lại chúng ta chẳng có chút đầu mối nào!"
Hà Mỹ Thư thất vọng thở dài.
Đào Tầm trầm ngâm nói: “Liên quan tới ‘Vật’, sư phụ đã tính toán vô số lần, đều nhận được quẻ tượng là ‘Phồn’, ‘Nhiều’, ‘Sinh Sôi Không Ngừng’. Điều này nói rõ ‘Vật’ cũng không phải là một vật phẩm đặc thù, mà là thứ gì đó có số lượng nhiều, không thể loại bỏ hết."
"‘Thời’ thì lại càng không rõ ràng, không biết chính xác là ngày nào. Cho nên hiện tại xem ra, cửa đột phá duy nhất chính là ‘Nhân’."
Hà Mỹ Thư phấn khởi hẳn lên: “Em đã nói ngay từ đầu rồi, dứt khoát tập trung tìm người đó trước, tìm thấy hắn, giết hắn là xong hết mọi chuyện!"
Đào Tầm thở dài: “Dù sao người kia cũng là một người vô tội.”
Hà Mỹ Thư chẳng quan tâm: “Thì sao? Dù gì cũng phải có sự hy sinh. Giống như chúng ta, linh khí phục hồi là cơ hội tuyệt vời mà chúng ta mơ ước, nhưng rồi sao? Vì những người bình thường kia, chúng ta lại nhất định phải tự tay ngăn chặn nó! Chúng ta đều có thể hy sinh, một người phàm vì cái gì không thể hy sinh?”
Đào Tầm thở dài lần nữa, nhìn xa xăm về phía bầu trời ngoài khu sân cũ nát, ánh mắt mông lung: “Em nói đúng, linh khí phục hồi sẽ mang đến đại kiếp nạn. Là người tu hành, chúng ta phải đặt chúng sinh thiên hạ lên hàng đầu. Dùng sự hy sinh của một người đổi lấy sinh mạng của hàng triệu người, điều đó đáng giá."
Hai người chìm trong cảm giác tự cảm động, hoàn toàn không hay biết bên ngoài bức tường, có một người vừa xách quần, vừa lén lút nghe lén cuộc trò chuyện của họ, biểu cảm như ông cụ nhìn điện thoại.
Tối hôm đó, trên diễn đàn địa phương của huyện Tây Vũ xuất hiện một bài viết.
#Bàn về cách hai tên ngốc tự thôi miên mình có thể cứu rỗi thế giới#