Editor: Lập Lòe
Một lát sau, Cố Thu đội mũ, đeo khẩu trang, trên sống mũi còn đeo một cặp kính cận có khung viền màu đen trông khá ngớ ngẩn mà cô đã đeo khi còn đi học. Trong nửa tháng qua, nhờ linh khí nuôi dưỡng, đôi mắt cận thị của cô đã được chữa khỏi, nên khi đeo chiếc kính cận gần hai độ này, cô cảm thấy hơi khó chịu, chỉ có thể nheo mắt suốt, trông uể oải và thiếu sức sống, trên người thì mặc một chiếc áo khoác lông vũ cũ kĩ dày cộp, cứ thế cô đi đến gặp hai người kia.
Cố Thu nhanh chóng liếc nhìn hai người này, người nam khá khôi ngô, da trắng trẻo, trông thư sinh, còn cô gái thì mới hơn hai mươi tuổi, trông vừa ngây thơ vừa ngang ngược, giống như chưa hiểu chuyện đời.
Cả hai người họ đều toát ra hơi thở tinh tế mà tiền bạc mang lại, đúng là người có tiền.
Khi cô quan sát hai người đối diện, họ cũng đang đánh giá cô, rồi nhanh chóng đi đến kết luận: tầm thường, quê mùa, chẳng có gì nổi bật, cùng thông tin trên tư liệu không sai biệt lắm.
Bọn họ đem mục tiêu khóa vào ba căn nhà ở huyện Tây Vũ, đều đứng tên người trước mắt, cho nên đối với người tên Cố Thu này cũng để ý một chút.
Chỉ là không ngờ, trên tư liệu đã thấy bình thường rồi, gặp mặt lại càng cảm thấy kém cỏi hơn.
Kỳ thật hôm qua bọn họ đã từng chạm mặt nhau trong ngõ nhỏ, chỉ là lúc đó khí chất của Cố Thu và ảnh trong hồ sơ có chút khác biệt, cô lại cúi đầu bước đi, nên cả hai đều không chú ý tới cô.
Cố Thu xác nhận họ không nhận ra mình, liền chủ động mở lời: "Các người định trả bao nhiêu để mua nhà của tôi? Hôm qua có người muốn trả năm trăm ngàn đấy."
Ánh mắt cô có chút tò mò, lại có chút tham lam, mong muốn hai người này sẽ trả giá cao hơn.
Cô gái kia cười khẩy: "Căn nhà rách nát của cô cũng đáng giá năm trăm ngàn?"
Cố Thu có vẻ thất vọng: "Các người không mua nổi sao? Vậy thì thôi."
Người đàn ông lắc đầu với cô gái, rồi nói với Cố Thu: "Nghe nói cô còn có hai căn nhà nữa, hai căn đó có bán không?"
Cố Thu tỏ ra bất ngờ: "Hai căn đó à, có một căn đã bán rồi."
Căn số 7 đã bán cho Từ gia, hai người họ kỳ thật sáng nay đã đi xem qua rồi, nhưng không có gì đặc biệt, người đàn ông mỉm cười hỏi: "Vậy căn còn lại của cô thì sao?"
"Căn đó tôi để ở, không bán."
"Chúng tôi chỉ muốn ghé thăm thôi, có được không?"
Cố Thu hơi do dự, giơ ra một bàn tay: "Tham quan một chút, năm ngàn."
Hai người: "……"
Cô gái kia không thể tin nổi: "Sao cô không đi cướp luôn đi? Tuổi còn nhỏ mà đã bị tiền chui vào mắt rồi à?"
Cố Thu nói: "Không đưa thì thôi, hôm qua người kia ghé xem, tôi cũng lấy năm ngàn đấy, người ta trả ngay không chần chừ.”
Người đàn ông hơi thay đổi sắc mặt: "Người kia là ai?"
"Tôi làm sao biết? Tôi không quen anh ta."
"Ý tôi hỏi, người đó trông thế nào?”
Cố Thu suy nghĩ một chút: "Trông thần thần bí bí, còn đến vào ban đêm, tránh mặt người khác." Cố Thu đẩy kính lên, nói tiếp: "Lúc đó tôi không đeo kính, cũng không dám nhìn thẳng, nên không rõ lắm."
Người đàn ông nhíu mày: "Anh ta xem nhà của cô xong liền đi luôn à?"
Cố Thu nhìn xung quanh như đang tránh ai đó, hạ giọng nói: "Không phải, anh ta còn đi xem căn nhà cũ của tôi nữa, rồi nói muốn mua với giá năm trăm ngàn."
Cô vừa tò mò lại chờ mong: "Nhà tôi dưới đất có chôn kho báu hay sao vậy? Các người có muốn trả giá cao hơn năm trăm ngàn không, tôi sẽ bán cho các người."
Đây là giải thích tại sao cô lại gặp mặt hai người này mặc dù đã có người khác muốn mua, rất hợp lý. Hai người kia không chút nghi ngờ, ngược lại càng cảm thấy cô là người tham tiền.
Người phụ nữ lại càng khinh thường Cố Thu hơn.
Cô ta và người đàn ông liếc nhìn nhau, có chút nghi ngờ vào khả năng phán đoán của mình, căn nhà cũ đó bọn họ đã xem qua, không có gì đặc biệt.
Nếu người bí ẩn kia cũng có xuất thân và mục đích giống họ, thì chắc chắn anh ta đã nhìn ra điều gì đó ở trong căn nhà cũ này.
Người đàn ông nói: "Chúng tôi muốn đi xem lại căn nhà cũ của cô."
Ba người cùng đến căn nhà cũ, vừa bước vào, cặp đôi kia liền đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào bụi cỏ rậm rạp với con mắt phát sáng.
Bon họ đã cảm nhận được luồng linh khí dao động.
Người nữ kích động nói: "Sư huynh, thực sự có..."
Người đàn ông giơ tay ngăn cô ta nói tiếp, quay sang Cố Thu: "Căn nhà này chúng tôi muốn mua. Thế này nhé, chúng tôi trả 520 ngàn."
Cố Thu: "……"
Giọng nói của Cố Thu bị bóp nghẹt trong chiếc khẩu trang, lộ rõ vẻ không hài lòng: "Chỉ thêm có 20 ngàn thôi à, vậy thì thôi, dù sao người kia cũng nói sẽ mua trước."
Người nữ sốt ruột: "Chúng tôi đã đến trung tâm môi giới để nói muốn mua nhà từ rất lâu rồi! Thôi được, 550 ngàn! Như vậy đủ rồi chứ?"
Cố Thu vẫn tỏ vẻ muốn nhiều hơn, dè dặt đề nghị: "Hay là để tôi gọi người kia đến, các người đấu giá đi?"
Người đàn ông nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại, giọng nghiêm nghị: "Em gái, chúng tôi không phải người mà cô có thể chọc nổi, chuyện giữa chúng tôi, tốt nhất cô đừng tự ý nhúng tay vào."
Cố Thu rụt cổ lại, trông như thực sự sợ hãi, lưỡng lự nói: "Vậy nếu tôi bán nhà cho các người, người kia sẽ không tìm tôi gây phiền phức chứ?"
Người đàn ông lại mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: "Sẽ không, tôi đảm bảo, anh ta sẽ tìm tôi trước, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, không liên lụy đến cô."
Cố Thu nghiến răng, hạ quyết tâm: "600, đưa tôi 600 ngàn, chúng ta lập tức đi làm thủ tục!"