Editor: Lập Lòe
Cố Thu nhìn cô ta: “Lưu Nhược Yên, trước đây cô từng nói thế nào nhỉ? Cô nói tôi ở nhà cô, ăn của cô, dùng của cô, chỉ là một con ký sinh trùng, giờ thì sao, giờ cô cảm thấy như thế là hợp lý rồi à?”
Nhìn thoáng qua bát cơm trên bàn, rõ ràng là cơm bệnh viện, Cố Thu cười nhạt nói: “Vậy những thứ này cũng tính vào chi phí điều trị nhé? Ăn cũng không ít nhỉ, sao thế, nhà họ Lưu sa sút đến mức phải dựa vào tôi để ăn cơm rồi à?”
Mặt của Lưu Nhược Yên lập tức đỏ bừng.
Lưu Hoành Phú cũng xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Trần Nhã Lan bỗng nhiên dịu dàng mở miệng: “Cố Thu, ài, cô là Cố Thu phải không? Chồng tôi rất giàu có, ở những căn cứ khác còn có rất nhiều nhà cửa, rất nhiều thuộc hạ, sao có thể dựa vào cô để ăn cơm được chứ? Chẳng qua ở bệnh viện ăn ngủ thuận tiện hơn, cô yên tâm, sau này chắc chắn sẽ trả lại tiền cho cô.”
Cố Thu nhìn chằm chằm bà ta hai giây, sau đó quay sang nhìn Lưu Hoành Phú, cười nói: “Ồ? Thật sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play