Đỗ Hành chỉ lo đánh pháp y phanh thây nên không để ý Mạc Bạch ở bên cạnh pháp y đã tỉnh lại, hắn còn đang đánh rất nghiêm túc.
Mạc Bạch vội vàng tiến tới bảo vệ pháp y phanh thây, nói với hai người: “Tôi không sao, pháp y vẫn luôn giúp tôi, các người đừng bắt nạt ông ấy.”
Khi pháp y phanh thây nhìn thấy Mạc Bạch tỉnh lại thì đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ vui mừng sau đó có chút ấm ức, cuối cùng chỉ lặng lẽ xoa xoa khóe mắt, ôm lấy cơ thể mình rúc vào cái bóng của Mạc Bạch, trông vô cùng đáng thương.
Mạc Bạch: “...”
Cô cũng là người có việc lớn phải làm nên đã trễ 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11... tiếng. Quên đi, cô cũng không nhớ rốt cuộc mình đã trễ bao nhiêu tiếng nữa, không gian phòng bệnh cảnh trong mơ quá nhiều nên Mạc Bạch cảm thấy mình đã dành ít nhất 10 tiếng trở lên.
Khóe mắt của pháp y phanh thây đã bị rách ra quá lớn rồi cũng khâu lại quá nhiều, hốc mắt cũng to đến thái quá, to đến mức mắt thường xuyên rơi ra ngoài.
Vì vậy, lúc này hắn dùng đôi mắt to dị thường nhìn chằm chằm Mạc Bạch, Mạc Bạch nhất thời cảm thấy chột dạ, quay mặt đi không dám nhìn hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play