Mạc Hướng Do không phán xét Mạc Bạch đúng hay sai mà hỏi: “Sao lần này không cứu được?”
Mạc Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì tôi ốc còn không mang nổi mình ốc."
Mạc Hướng Do dùng giọng giễu cợt nói: “Lúc đó nếu cô đi cứu người thì không được gọi là người tốt mà gọi là huỳnh đuốc ánh sáng lại vọng tưởng cùng nhật nguyệt tranh huy*, gọi là không biết tự lượng sức mình. Trong mắt của tôi, cô muốn cứu tôi, có suy nghĩ muốn giúp tôi sống sót cũng là không biết tự lượng sức mình."
*Ánh sáng của đèn và nến lại mơ tưởng muốn tranh với mặt trời và mặt trăng.
“Tôi...”
Mạc Bạch muốn giải thích lúc đó mình có lựa chọn thứ hai, nhưng lại nghe Mạc Hướng Do nói: “Cô hoàn toàn không biết tôi nhìn thấy gì trong lời dự đoán, cũng không biết tương lai của tôi sẽ ra sao mà cô đã lớn tiếng muốn cứu tôi, rồi để cho tôi tin tưởng cô, tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng cô chứ?"
"Điều kiện tiên quyết để cứu người là phải hiểu rõ thực lực của mình, không phải chỉ há miệng nói suông mà cứu người. Dù năng lực của cô có đặc biệt đến đâu hay thông minh đến đâu thì trung cấp vẫn chỉ là trung cấp và cấp độ của cô sẽ hạn chế năng lực của cô."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT