Một lúc lâu sau vẫn không ai dám mở miệng ra nói chuyện trước.
Sau một khoảng lặng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thẩm Dao vang lên trong khu rừng nhỏ: "Cái kia, có phải cái kia là…"
"Chị đừng nói linh tinh!" Thẩm Thiến nhanh tay bịt miệng chị gái lại.
Giọng nói của cô ấy cũng run run nhưng cố gắng tỏ ra dũng cảm, lớn tiếng gọi về phía mặt hồ: "Lý Dị, cậu đừng giả chết nữa, mau ra đây! Lát nữa chúng ta còn có việc quan trọng phải làm."
Nhưng chờ mãi, bóng đen đang trôi trên mặt hồ vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc này, Thường Trí Viễn đã lùi lại vài bước, lui tới bên cạnh rừng cây nhỏ, trông có vẻ như chỉ cần có biến cố gì xảy ra thì cậu ta sẽ là người chạy trốn đầu tiên: "Chúng ta nên báo cảnh sát đi...!"
"Báo cảnh sát... đúng, báo cảnh sát." Trương Thiên Lăng ngẩn người ra một lúc, mới nhớ đến việc rút điện thoại từ trong túi ra, ấn đi ấn lại mấy lần, rồi hoảng hốt nói: "Không gọi được, mất sóng rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT