Hình phạt trong tưởng tượng đã không xảy ra. Bất Kiến Hàn dẫn Thương Hành Y về nhà, lại tắm rửa sạch sẽ cho anh, nhéo eo anh, tiếc nuối cảm thán anh lại gầy đi nhiều.
"Tôi từng nghe người ta nói. Con mèo nhà anh ta vì đến thời kỳ động dục, luôn dễ bị dụ dỗ bởi con khác giới, định chạy ra ngoài. Thế là vào một đêm mưa gió bão bùng, anh ta bế con mèo ra bên cửa sổ, để nó nhìn mưa bão quật vào ngọn cây, nghe tiếng gió mạnh thổi bay biển quảng cáo." Bất Kiến Hàn dùng mu bàn tay chống cằm, tay cầm dĩa ăn nói: "Anh ta nói cho mèo biết bên ngoài nguy hiểm đáng sợ đến mức nào, thú cưng nuôi trong nhà mà lang thang bên ngoài rất dễ bị chết đói, phải biết trân trọng cuộc sống được yêu thương trong căn nhà ấm áp. Thế là con mèo không dám chạy lung tung nữa."
"Sự uy hiếp này đối với mèo mà nói, vốn đã rất đáng sợ rồi. Vì vậy theo tôi hiểu, sau khi nhận nuôi thú cưng lang thang về nhà, không cần thiết phải thêm hình phạt, ngược lại còn phải dỗ dành cẩn thận mới đúng."
"Tuy nhiên tôi cũng là lần đầu tiên nuôi thú cưng, không có kinh nghiệm gì, nếu anh có suy nghĩ khác, có thể nói cho tôi nghe... Ừm, nhưng chủ nhân không nên có thể nghe hiểu tiếng kêu của thú cưng, cho nên tôi không đảm bảo với anh, bản thân có thể hoàn toàn hiểu được ý của anh."
Bất Kiến Hàn thật là một người kỳ lạ.
Thương Hành Y lần thứ n nghĩ như vậy.
"Tại sao cậu lại nghĩ đến việc, nuôi..." Nói ra hai chữ này, đối với anh vẫn có hơi khó khăn, anh do dự một lúc lâu, mới nhịn sự xấu hổ nói trọn vẹn: "Nuôi chó vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT