Tất cả những người nghe thấy câu nói này và hiểu được ý nghĩa của nó đều ngay lập tức cảm thấy chóng mặt tương tự.
Vương Đức Phát lập tức nhắm mắt lại, nhưng điều này chẳng ích gì cho việc tinh thần của anh ta đã bị ô nhiễm. Chỉ cần ánh sáng tồn tại và anh ta nằm trong phạm vi có thể bị ánh sáng chiếu tới, ánh sáng chính là kịch độc đối với tinh thần của anh ta. Ảo ảnh quỷ dị trước mắt chồng chất vô tận, não anh ta như bị cắm một cây xà beng vào khuấy đảo dữ dội, đau đớn tột cùng và hỗn loạn.
"Tắt đèn... kéo cầu dao!" Anh ta hét lớn với những người khác: "Cầu dao ở chỗ ai?"
Trong lúc hỗn loạn, mọi người chạy tán loạn, va vào nhau, phát ra tiếng kêu la đau đớn và kinh hãi. Không biết ai là người đầu tiên tìm thấy cầu dao, phập một tiếng kéo xuống, toàn bộ đại sảnh đăng ký lập tức chìm vào trong bóng tối đen kịt.
Cảm giác choáng váng giảm bớt đi đôt chút, mọi người vẫn còn kinh hồn bạt vía, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng khóc chói tai vang lên trong bóng tối. Giọng bé gái khóc oe oe khàn cả giọng, vừa khóc vừa gào: "Đừng tắt đèn! Tối quá, Đồng Đồng sợ lắm!"
Ngay sau đó, trong bóng tối vang lên tiếng Lâm Uyển Nhân loạng choạng lần mò theo tiếng khóc đi về phía Mễ Đồng, cố nén sợ hãi an ủi cô bé, tiếng Triệu Hạ Khôn bực bội phàn nàn vì bị ai đó giẫm phải chân mình, tiếng Lưu Phi Yến ngã xuống hít hà vì đau và tiếng Vương Đức Phát gắng sức kêu gọi mọi người bình tĩnh, thậm chí còn có tiếng chửi rủa giận dữ của Thi Thi: "Thằng ranh con nào sờ mông ông, ông không chặt tay nó thì ông không mang họ Thi!"
Bất Kiến Hàn bị bóng tối tước đoạt mất thị giác, chỉ có thể nắm chặt lấy tay người bên cạnh. Cậu vẫn nhớ khớp ngón tay của Thương Hành Y mới bị trật khớp, vì vậy cố ý tránh ngón cái bị thương, nắm lấy bốn ngón còn lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT