Trong xe tiếp tục chạy về phía đông, chỉ còn lại Thương Hành Y và Bất Kiến Hàn.
Thiếu đi Mục Từ nói nhiều như mở van xả lũ, sự im lặng trong xe có chút ngượng ngùng, chỉ có thể nghe rõ tiếng mưa rơi trên cửa sổ xe.
Tiếng mưa luôn khiến Bất Kiến Hàn nhớ đến cảm xúc tinh tế về sự cô đơn và lãng mạn khi nghe mưa mà Thương Hành Y đã từng miêu tả với cậu trong phó bản [Trạm cuối]. Cậu ngồi trên ghế lái, không nhịn được mà liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Thương Hành Y đang cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau, hàng mi dài che khuất đôi mắt xanh lục bảo trong veo, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Người này luôn như vậy.
Dù là lúc cười, lúc nói chuyện ôn tồn hay lúc im lặng trầm tư. Chưa từng có ai hiểu được suy nghĩ thật sự của anh. Tính cách phức tạp và thái độ mập mờ của anh vượt xa phạm vi mà Bất Kiến Hàn có thể suy đoán.
Rõ ràng người lấy hết can đảm để tỏ tình rồi bị từ chối là Bất Kiến Hàn, nhưng cậu lại cảm thấy bầu không khí này giống như cậu đã làm chuyện có lỗi với Thương Hành Y vậy.
Vừa bất lực vừa bực bội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT