"Cảm ơn chị đã phổ cập kiến thức, tôi đã hiểu sơ qua tình hình rồi."
Bất Kiến Hàn ngồi bên giường bệnh, vừa nghịch ngón tay Thương Hành Y vừa đáp lại lời giải thích của Tạ Kỳ: "Bây giờ tình hình cụ thể của cứ điểm bệnh viện như thế nào, còn bao nhiêu người sống sót? Việc phân phối vật tư có đủ không?"
"Người sống sót không nhiều, đa phần là người bình thường hoặc đang trong thời kỳ ủ bệnh. Người bệnh chỉ có chưa đến năm người, triệu chứng bệnh còn chưa rõ ràng lắm, có thể coi là lực lượng chiến đấu thì chỉ có mình tôi. Bây giờ thêm cậu nữa." Tạ Kỳ thở dài: "Dự trữ vật tư cũng không khả quan lắm. Glucose trong bệnh viện thì đủ, nhưng áo mưa, đồ dùng sinh hoạt thì rất thiếu. Trong trường hợp mất điện lâu dài, thậm chí có khả năng không khôi phục được điện thì cảm lạnh và hạ thân nhiệt do mưa bão gây ra cũng rất nguy hiểm."
Bất Kiến Hàn: "Còn thuốc men thì sao? Bệnh viện không thiếu thuốc dự trữ chứ?"
Tạ Kỳ chỉ ra ngoài cửa sổ, về phía tòa nhà khám bệnh: "Nhà thuốc ở trong tòa nhà khám bệnh, bây giờ không ai dám vào đó. Thuốc dự trữ ở tòa nhà nội trú rất hạn chế."
"Vậy ở đây có thuốc hạ sốt không?" Bất Kiến Hàn hỏi dồn: "Chính là thuốc hạ sốt đã dùng để điều trị bệnh truyền nhiễm quy mô lớn trước đây, còn bao nhiêu? Nói thật, tôi mạo hiểm rời khỏi nhà đến bệnh viện chính là để tìm thuốc hạ sốt cho Thương Hành Y. Tôi mang theo một ít đồ ăn, có thể dùng bất kỳ vật tư nào tôi có để đổi lấy thuốc."
Tạ Kỳ mò mẫm trong túi, lấy ra một vỉ thuốc đã dùng một nửa: "Tôi còn một ít ở đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT