"Tôi, tôi mới không cần cô an ủi! Tôi chỉ là đột nhiên thấy hơi buồn một chút, chỉ một chút xíu thôi!" Sương Ngạo Thiên lau mạnh mắt, hung dữ giơ tay lên, ra hiệu một chút xíu bằng hạt đậu xanh nhưng cũng không từ chối cái ôm của Mục Từ.
"Ừm ừm, tôi biết. Là tôi sau khi nghe chuyện của cô, cảm thấy rất buồn nên muốn cô ôm tôi, an ủi tôi một chút." Mục Từ nghiêm túc gật đầu nói: "Dù sao tôi cũng là nữ chính ngôn tình có tâm hồn nhạy cảm tinh tế, rất dễ bị cảm động bởi câu chuyện của người khác."
Nghe cô ấy nói vậy, Sương Ngạo Thiên dở khóc dở cười, tâm trạng uất ức cũng tiêu tan ít nhiều, đẩy cô ấy ra: "Thật sự chịu thua cô rồi, nói gì vậy không biết. Rốt cuộc cô có hiểu tôi đang nói gì không vậy!"
Mục Từ nhún vai, vịn vào bàn ghế đứng dậy, đồng thời đưa tay ra cho Sương Ngạo Thiên, kéo cô ta đứng dậy.
"Tôi á, hoàn cảnh gia đình tôi sống rất khác với cô." Mục Từ nói: "Trong nhà tôi, không có sự phân biệt lớn giữa nam và nữ. Tôi tin rằng khi tôi sinh ra, dù là con trai hay con gái cũng sẽ được đối xử theo những nguyên tắc giống nhau. Nên rất xin lỗi, có lẽ tôi chỉ có thể cố gắng tưởng tượng những gì cô đã trải qua, nhưng chung quy không thể tự mình cảm nhận được những phiền não mà cô gặp phải."
"Nhưng tôi cho rằng, mỗi người đều sẽ gặp phải những vấn đề mà mình không thể không đối mặt trong cuộc sống. Giống như những gì tôi đã trải qua, có lẽ cô cũng khó mà hiểu được."
Sương Ngạo Thiên khó hiểu nhìn cô ấy, không hiểu lắm cô ấy muốn nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT