Bất Kiến Hàn cụng ly với Thương Hành Y, uống cạn phần trà sữa còn lại trong một hơi, cuối cùng cười khổ: "Nếu một ngày nào đó tôi vẽ được một câu chuyện xuất sắc, chắc chắn phải cảm ơn anh đã khai sáng. Nhưng cũng vậy, nếu một ngày nào đó tôi không thể sáng tác nổi một câu chuyện hay nữa, thì chắc chắn là tại anh làm tôi hư hỏng."
"Thế thì tội của tôi lớn lắm, khiến cả nhân loại mất đi cơ hội thưởng thức kiệt tác của thế giới này." Thương Hành Y nói đùa, đưa ly chạm nhẹ vào miệng ly của Bất Kiến Hàn: "Nhưng nghĩ đến việc chỉ mình tôi được chiêm ngưỡng những tác phẩm tuyệt diệu ấy, tôi lại thấy rất vui vẻ."
"Giỏi nói như vậy thì viết sách đi, cửa hàng nào không bán sách của anh, tôi thề không thèm ghé!" Bất Kiến Hàn vừa cười vừa mắng: "Thôi được rồi, để tôi lên phòng lấy sổ, ghi lại những gì chúng ta vừa phân tích..."
Vừa nói, cậu vừa chống tay vào bàn trà đứng dậy.
Khoảnh khắc khi cơ thể cậu đứng thẳng lên, bất chợt một cơn chóng mặt dữ dội ập đến. Mắt cậu tối sầm lại, cơ thể không kiểm soát được mà ngã nhào xuống.
Trong giây lát, cậu cảm thấy mình như rơi vào một đầm lầy hoặc vùng biển sâu thẳm vô tận, mọi giác quan đều bị tước đoạt. Chỉ còn lại một chút ý thức le lói còn hoạt động.
Đầu óc mình… quay cuồng quá…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT