"Tiếc là Tiểu Hà không tìm thấy manh mối nào trong vườn hoa, nếu không có lẽ chúng ta đã có thể mở khóa thêm cốt truyện." Phó Dật Minh nói.
Hà Đông Đường ngượng ngùng xin lỗi: "Trình độ gà mờ quá, làm vướng chân mọi người rồi.”
"Không sao. Độ khó của phó bản từ bốn sao lên năm sao là một bước ngoặt, thường thì không có logic gì cả." Thương Hành Y nói: "À đúng rồi, tôi và Bùi Nghiêu lạc mất nhau, cậu có nhìn thấy cậu ấy đâu không?"
"Hả? Không có." Hà Đông Đường hoang mang lắc đầu: "Tôi cứ thế chạy thẳng đến vườn hoa, không gặp ai cả."
"Chuyện lạc mất nhau thì để sau, tôi muốn hỏi mọi người một câu." Sở Tĩnh Uyên nói: "Phó bản này có một điểm rất kỳ lạ. Mọi người đã từng bị thương chưa? Tôi bị thương trong phó bản này thế mà hoàn toàn không thấy đau."
Hà Đông Đường sững người một lúc, rồi nói: "Hình như đúng là vậy... lúc trước tôi bị giết, tuy có sợ hãi nhưng thật sự không cảm nhận được chút đau đớn nào."
"Tôi cũng vậy." Phó Dật Minh nói: "Lúc trước tôi vì chống lại quái vật, dao mổ vô tình cứa vào bắp chân. Lúc đó không có cảm giác gì, cứ tưởng là dao quá sắc bén nên không kịp phản ứng. Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy đau, thì có hơi kỳ lạ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT