Vì Bùi Nghiêu suốt dọc đường luôn nói mấy giả thuyết đáng sợ xa vời không đâu, nên hai người Hàm Nguyệt và Bùi Nghiêu vừa đi vừa dừng, trở thành nhóm cuối cùng tìm được cửa phòng tương ứng với chiếc chìa khóa và bước vào phòng khách.
"Khác xa so với tưởng tượng của tôi! Bên ngoài nhìn như cái nơi hoang tàn đổ nát, nhưng bên trong phòng lại khá gọn gàng. Trên bàn cũng không vương chút bụi nào." Bùi Nghiêu vừa nói vừa dùng ngón tay quệt nhẹ lên mặt bàn, rồi giơ lên xem, cảm thán: "Chị Hàm Nguyệt, chị nói xem, nếu chúng ta ngủ ở đây tới sáng, liệu có được tính là hoàn thành không nhỉ?"
"Nếu cậu không sợ thì cứ ngủ thử đi." Hàm Nguyệt đặt chú thỏ nhỏ đang ôm trong tay lên ghế, sau đó mở tủ quần áo, liếc mắt xem qua, rồi lần lượt kéo từng ngăn kéo ra kiểm tra.
"... Ban đầu em không sợ, nhưng chị vừa nói thế xong, tự dưng lại thấy hơi sợ rồi."
Bùi Nghiêu nói, xoa xoa tay, tò mò nhìn con thỏ trắng đang nằm trên ghế.
"Chị Hàm Nguyệt, con thỏ này là thú cưng của chị sao? Kịch bản cho phép mang thú cưng vào ư?"
"Ha ha, không phải đâu. Đây là một loại đạo cụ đặc biệt, tên là [Bánh Bao Thỏ của Hằng Nga], nó biết giã thuốc. Nhưng vì thỏ là loài có chu kỳ nhạy cảm quanh năm nên thuốc làm ra đều có hiệu ứng kích thích... Không được tùy tiện chạm vào đâu, nó cắn đấy." Hàm Nguyệt cười tươi giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT