Tế đàn nằm ở trung tâm thành phố là nơi dễ nhìn thấy nhất, đồng thời cũng là nơi cao nhất trong toàn bộ thành phố của người chết.
Đúng là "Trông vậy mà không phải vậy". Lúc đứng trên mái nhà nhìn xuống, Bất Kiến Hàn không hề cảm thấy tế đàn xa đến vậy, nhưng khi thực sự chạy đến đó mới biết quãng đường này dài đến mức nào.
Đặc biệt là khi cậu còn phải cõng theo Thương Hành Y trên lưng.
Cậu không thể bỏ mặc Thương Hành Y ở lại, cũng không tiện nhờ người khác giúp đỡ. Nhìn thái độ của Tạ Kỳ là đủ hiểu, nếu cậu giao Thương Hành Y cho cô ấy, thể nào cô ấy cũng nhân lúc cậu không để ý mà vứt anh xuống mương, đến lúc đó muốn tìm lại cũng không được.
Sau khi chạy được khoảng một phần ba quãng đường, Bất Kiến Hàn mệt đến mức không chạy nổi nữa. Cậu bỗng nảy ra một ý tưởng, bèn đi đến ven đường đặt Thương Hành Y xuống, ngồi bệt xuống đất, lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ phác thảo.
"Không phải chứ, giờ này rồi mà cậu còn vẽ vời gì nữa?" Tạ Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Cậu định bỏ cuộc đấy à? Hay là bệnh nghề nghiệp lại tái phát?"
Bất Kiến Hàn không nói gì, vừa thở hổn hển vừa vẽ. Tay cậu rất vững, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự mệt mỏi, nhanh chóng phác họa những đường nét, tạo thành hình một khối hộp chữ nhật trên tờ giấy trắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play