Bạch Lộ giải thích: "Mẹ, mẹ nghe con nói. Như vậy chỉ giải quyết được nhất thời, nếu kéo dài tới một hai năm chẳng nhẽ mẹ giúp mãi được sao. Hơn nữa tây y đã bó tay với tình trạng chân của mẹ chồng con, con muốn thử chuyển sang trung y xem sao."

"Bác sĩ ở bệnh viện quân y nói, trúng gió không phải là bệnh không thể điều trị, có nhiều trường hợp đã khỏi hẳn nhưng cần phải có thời gian và kiên trì. Con định mời thầy lang tới khám, bốc thuốc, ngâm chân thử..."

Đột nhiên Bạch Lộ dừng lại. Cô nhớ tới nội dung trong sách, cho dù là Cố Yên sống lại hay là Mễ Tâm Nhi xuyên sách thì ai cũng tỏ vẻ lo lắng cho đám xú lão cửu (1) bị nhốt trong tù.

(1) Trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa (1966 - 1976), giới trí thức bị liệt vào thành phần thấp kém, đứng thứ 9 trong xã hội, được miệt thị gọi là "xú lão cửu", xếp sau gái điếm (thứ 8) và trước ăn mày (thứ 10).

Sau khi những xú lão cửu được sửa án giải oan thì đã trợ giúp rất nhiều cho nữ chính. Trong số những xú lão cửu này có một vị danh y nổi tiếng vô cùng.

Bạch Lộ có tính toán định mời vị danh y kia tới khám cho Triệu Thu Bình.

Dù sao nhà cô cũng là gia đình quân nhân, mời người tới khám bệnh cho bà cũng không sợ bị người đồn đãi. Ở thời đại này có cái mác quân nhân cũng là ô dù lớn.

Vả lại, Bạch Lộ tới từ năm 2020 không dám khinh thường những người bị gọi là xú lão cửu này, bọn họ đều là phần tử tri thức, hơn nữa còn là những chuyên gia hàng đầu trong từng lĩnh vực.

"Con là con gái của mẹ, chẳng nhẽ mẹ không thể giúp con gái của mình mãi được sao?" Phương Á Phân không cho là phải.

Bạch Lộ cười: "Mẹ, những lời này mẹ nói với con thì được, con hiểu tâm ý của mẹ mà, nhưng sau này mẹ còn có con dâu, rồi cả cháu trai cháu gái, mẹ cứ giúp con mãi như vậy sao được?"

"Cái con này..." Phương Á Phân cũng hiểu, chuyện này ngày một ngày hai còn được nhưng nếu kéo dài thì cũng không phải vấn đề đơn giản.

"Mẹ, cứ để con gửi tiền cho mẹ rồi mẹ tới giúp con được chứ?" Bạch Lộ nói.

"Hả?" Phương Á Phân không kịp phản ứng.

Bạch Lộ nói: "Để con sắp xếp lại công việc cụ thể đã. Sáng mai mẹ đừng quên tới nhé!"

Phương Á Phân đáp: "Biết rồi, vậy mẹ đi đây!"

"Vâng."

Chờ Phương Á Phân rời đi, Bạch Lộ gọi hai cây củ cải nhỏ đang chơi đùa bên cạnh tới: "Càn Càn, Khôn Khôn, đi tắm."

"Vâng ạ."

Hai đứa nhỏ theo Bạch Lộ tới phòng tắm, Bạch Lộ nói: "Càn Càn ngồi đây chờ một lát, mẹ tắm cho em trai trước nhé!"

"Vâng." Cố Càn lớn tuổi hơn, nói năng rành mạch còn trưởng thành sớm, bé ngồi ngay ngắn. Có điều bé lại đột nhiên thắc mắc: "Mẹ, sau này mẹ là mẹ của bọn con thật sao?"

Bạch Lộ có chút dở khóc dở cười với cách xưng hô này.

Cô nhớ lại lúc ăn cơm tối, Triệu Thu Bình có nói với hai bé cô đã gả cho bố bọn nhỏ, từ nay về sau thành mẹ của chúng rồi, lúc đấy hai đứa nhỏ này mừng phải biết, reo hò có mẹ rồi, tốc độ đổi giọng nhanh như chớp mắt.

Mới đầu Bạch Lộ còn tưởng đứa nhỏ sẽ ghét mình, cô phải dỗ dành thật lâu mới được... ai ngờ chẳng hề cần đến.

Bạch Lộ hỏi lại: "Thật chứ! Có mẹ làm mẹ hai đứa rồi, con có vui không?"

Giọng nói Cố Càn trong veo: "Vui ạ, những bạn khác ai cũng có mẹ, chỉ mỗi bọn con không có. Bây giờ chúng con cũng có mẹ rồi."

Từ lúc mẹ còn là cô út mẹ đã cho chúng ăn vì thế nên hai đứa rất thích mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play