Cho đến khi quay lại trước cửa khách sạn, Văn Điềm vẫn còn ngây người.
Phần vì bị cách ra tay tàn nhẫn của Giang Cảnh dọa sợ, cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy bao giờ. Phần khác vì cảm giác bản thân đã gây thêm phiền phức cho Giang Cảnh. Ở nơi đất khách, ăn đồ của người ta, lại còn khiến họ phải tốn công cứu mạng mình.
Văn Điềm cảm thấy bản thân đúng là có chút trơ trẽn.
Cậu cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không thể cứ để người ta cứu mình rồi xong như vậy. Ngập ngừng một lúc, cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu, gọi một tiếng:
“Thượng tướng.”
Giang Cảnh liếc mắt nhìn cậu, không đáp.
Khuôn mặt Văn Điềm nóng bừng, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố lấy lòng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT