Vì sao nhất định phải vạch trần y chứ?
Y cũng muốn sống, chỉ là bệnh nan y đã sớm định đoạt vận mệnh. Mỗi ngày trôi qua đều là một lần đếm ngược, y biết rõ mình còn bao nhiêu thời gian. Nhưng ai lại cam lòng chấp nhận số phận như vậy đây?
Y vui vì đã cứu được một mạng người nhưng khi chính mình bị dòng sông cuốn đi, lẻ loi và bất lực, y vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng cô độc.
Loại cảm xúc này thật kỳ quái. Nếu không ai quan tâm, không ai hỏi han, y cũng cảm thấy chẳng có gì đáng nói. Nhưng một khi cảm nhận được sự thương xót từ người khác, nó liền trở nên không thể kiểm soát.
Giống như giữa ngày đông lạnh lẽo, cả người đã bị rét buốt đến tê dại, đột nhiên nhận được một chén canh nóng từ tay người khác. Sự mạnh mẽ từng gắng gượng duy trì phút chốc tan rã, bao nhiêu khổ sở và uất ức bị đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nước mắt như vỡ đê lăn dài, Nhung Âm khóc không thành tiếng, nhưng lại khiến người ta đau lòng đến tột cùng.
Tông Chính Tiêu không còn kìm nén chính mình nữa. Hắn bước lên, một tay ôm chặt Nhung Âm vào lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play