Tông Chính Tiêu cử động nhẹ nhàng, còn Nhung Âm thì ngủ rất say, từ đầu đến cuối không hề tỉnh lại.
Hắn vén những sợi tóc lòa xòa của Nhung Âm ra sau tai, nhìn gương mặt y an tĩnh khi ngủ, trong lòng thầm nghĩ: Người này bản tính lương thiện như vậy, dễ bị lừa gạt biết bao. Vẫn nên ngoan ngoãn ở bên cạnh ta đi, dù chỉ với tư cách bằng hữu cũng được.
Sáng hôm sau, Nhung Âm tỉnh lại mới kinh ngạc phát hiện tối qua mình vậy mà lại ngủ trên giường của Tông Chính Tiêu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y cảm thấy chuyện này không thể trách mình được, nếu có trách thì chỉ có thể trách ngủ cạnh Tông Chính Tiêu quá thoải mái.
Cảm giác cứ như Tông Chính Tiêu sinh ra đã là một chiếc gối ôm hoàn hảo vậy, bất kể là tựa đầu hay ôm vào lòng, đều giúp y ngủ rất ngon. Lần trước, khi Tông Chính Tiêu để y gối lên người ngủ trưa, y cũng đã có một giấc ngủ cực kỳ dễ chịu.
Để kiểm chứng suy đoán của bản thân, tối hôm đó sau khi Tông Chính Tiêu vừa lên giường, Nhung Âm lập tức bò qua, không chút khách sáo chui thẳng vào lòng hắn, thậm chí còn chủ động kéo tay hắn đặt lên eo mình.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc y đã ngủ say. Sau đó vẫn là Tông Chính Tiêu đưa y về chỗ mình.
Ngày hôm sau, rồi cả ngày tiếp theo, Nhung Âm đều lặp lại hành động này. Đến tối ngày thứ tư, y thậm chí còn lười chờ Tông Chính Tiêu mà tự mình nằm lên giường trước. Khi thấy hắn bước vào, Nhung Âm cười tủm tỉm vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT