Liêu Nhã Triết vốn lo lắng cho cô ấy, giờ đây ại thấy nước mắt cô rơi lã chã, tim anh như thắt lại, anh cũng không biết nên an ủi cô ấy như nào.
Anh chỉ biết vươn tay kéo cô ấy vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Cô làm tốt lắm, rất tốt, đừng nghe lời bà ấy, toàn nói linh tinh gì không? Hôm nay tôi đến nhà bố tôi ăn cơm, ông ấy nói rằng, nếu có thể, ông sẵn sàng đổi tôi cho bố cô để nuôi cô.”
“Hả?“ Hứa Diệu Nhi ngẩng đầu.
Liêu Nhã Triết thấy mặt cô giàn giụa nước mắt nên anh lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Thật mà. Có vẻ bố tôi rất thích có con gái! Ông ấy luôn mong có con gái, lúc gặp Phàn Kỳ cũng vậy, gặp cô cũng vậy. Nếu tôi nói với ông như vậy, ông chắc chắn phản bác lại: “Bố chỉ thích những người tài giỏi, nếu con giỏi hơn Phàn Kỳ và Diệu Nhi, bố nhất định cũng sẽ thích con! Nhưng thực tế thì sao?”.”
Liêu Nhã Triết lại rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: “Cô tự xem mình đi, khóc nhè thế này còn ra thể thống gì nữa. Lúc nhỏ bị bố đánh, tôi đã khóc bao giờ đâu. Lần sau cô khóc cho ông ấy xem, cho ông ấy biết con gái rắc rối như nào! Cho ông ấy biết ông ấy thích kiểu con gái xinh đẹp gọn gàng, chứ không phải kiểu con gái hay khóc nhè.”
“Dở hơi! Tại sao tôi phải khóc trước mặt bác Liêu chứ?”
Hơn nữa, cô không thể khóc trước mặt ông Liêu, ông Liêu cũng sẽ không chê trách cô, lại lo lắng cô đi về buổi tối có an toàn không, còn đưa cô về nhà. Nghĩ đến đây, cô không khóc nổi nữa rồi rút khăn giấy lau nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play