Ông cụ mắng còn chưa đã nghiền, quơ lấy cái gạt tàn trên bàn ném về phía Phùng Học Minh, Phùng Học Minh không nhúc nhích, bị gạt tàn của ông cụ ném vào vai, tàn thuốc vương vãi khắp người. Anh ta nghe Lưu Tương Niên giận dữ chửi bới, thậm chí còn chửi mắng thô tục, giống như lúc anh ta chọn chuyên ngành đại học, anh ta muốn học kiến trúc, nhưng ông ngoại nhất định bắt anh ta học kinh doanh, nếu không là chửi anh ta đi c.h.ế.t đi, mẹ anh ta cũng ép anh ta, cứ nói đi nói tại: "Học Minh, ông ngoại muốn tốt cho con thôi. Con nghe lời ông ngoại đi. Nếu không có ông ngoại thương con, thì con chả có cái gì cả. "
Vì muốn tốt cho anh ta ư? Ông ngoại chưa bao giờ tốt với ai cả, trong lòng ông cụ luôn chỉ có bản thân mình.
Nghe thấy động tĩnh ở trên tầng hai, bà Lưu đi lên, nhìn thấy cháu trai đang nhếch nhác, đi vào gọi: “Học Minh, có chuyện gì vậy?”
Thấy bà Lưu đi tới, Lưu Tương Niên chỉ vào bà ấy: "Bà xem thằng cháu ngoại ngoan của bà đi. Xem nó đã làm cái quái gì vậy? Có phải còn muốn tôi cầu xin nó đúng không?"
Phùng Học Minh lặng lẽ chịu đựng sự ngược đãi bẩn thỉu, hợm hĩnh, tiếng chửi rủa thô tục từ ông ngoại, dù sao thì ông cụ cũng là bệnh nhân mắc bệnh nặng, cho đến khi Lưu Tương Niên dừng lại, anh ta mới nói một câu: "Ông ngoại, cháu đi đây. "
Thấy thái độ cháu trai xa cách thờ ơ, thể xác và tinh thần vốn đã kiệt quệ của Lưu Tương Niên lại nổi giận: "To nuôi một con chó, còn trung thành hơn mày. "
Phùng Học Minh quay đầu lại: “Thật ạ? Năm đó bà nội Trần Chí Khiêm cũng nghĩ như vậy đấy. ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT