Bùi Thận xua tay: “Hứa công công khách khí, chỉ là ta hiện đang để tang cho ân sư, nào dám gần nữ sắc?”
Hai thái giám kia nghe vậy thì có chút khó xử. Hứa công công chỉ kêu bọn hắn dẫn người tới đây, chứ chưa dặn nếu Bùi đại nhân không chịu nhận thì nên làm gì?
Quỳnh Hoa đứng một bên mặt mũi tái nhợt, kinh hoàng thất thố. Nàng mới đầu sống được mấy ngày có người hầu kẻ hạ trong phủ của Lưu Cát, chỉ chờ ngày được dâng cho Ngự sử đại nhân. Ai ngờ chẳng bao lâu, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng như sói hổ xông tới.
Hôm nay nếu không thể lưu lại đây, trở về sẽ phải gặp Cẩm Y Vệ cùng với thái giám. Nghĩ đến đây, Quỳnh Hoa bỗng dưng nước mắt ròng ròng, quỳ rạp xuống đất, khóc than: “Mong đại nhân rủ lòng thương! Xin đại nhân rủ lòng thương!”
Thẩm Lan trốn sau bình phong nghe thấy mà chua xót trong lòng. Một cô gái mới mười lăm tuổi, nàng cũng có lòng muốn đưa tay giúp đỡ, nhưng chính nàng cũng đâu có tiếng nói ở đây.
Chọc cho Bùi Thận nổi nóng, chỉ cần gọi môi giới tới bán nàng đi, tuy không đến mức lưu lạc đến chốn phong trần, nhưng với dung mạo này nàng nhất định sẽ lại bị bán đi làm thiếp, đến lúc đó còn có thể may mắn gặp phải một nhà có chủ nhân đang giữ tang sao?
Thẩm Lan khẽ cắn môi, tiếp tục quan sát, chờ thêm một chút.
Tiếng khóc than của Quỳnh Hoa càng lúc càng lớn, mà Bùi Thận vẫn ngồi yên bất động trên ghế thái sư, tâm địa sắt đá. Thời buổi này, người đáng thương rất nhiều, chết bởi hạn hán, chết bởi dịch bệnh hàng ngàn hàng vạn, bị cường quyền địa chủ cướp đất cướp nhà, bị giặc Thát Đát, giặc Oa tàn sát cả nhà nhưng không thể báo thù… Trên đời này ai mà không đáng thương chứ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play