Sau khi Liễu Thịnh rời khỏi, Tướng gia bỗng nhiên cùng Diệp Khanh Oản nhắc lại chuyện cũ.
“Cha cùng ngươi nói chuyện xưa đi?”
“Năm đó thời điểm cha lãnh binh tấn công các quốc gia Tây Vực, đánh tới một tiểu quốc, tiểu quốc kia tuy nhỏ, nhưng người trong nước dị thường đoàn kết, toàn dân toàn binh, 30 vạn người của chúng ta, ước chừng dùng nửa năm thời gian, mới đem một tiểu quốc không đủ mười vạn nhân khẩu đánh hạ.”
“Một trận kia, đánh đến thập phần gian nan, tướng sĩ Đại Vũ thương vong thảm trọng, nhưng đó là như thế, thời điểm người già phụ nữ và trẻ em ở tiểu quốc tiến đến quân doanh xin hàng, chúng tướng sĩ Đại Vũ cũng vẫn không giận chó đánh mèo đối với bá tánh vô tội, thậm chí còn phát quân lương cho người già phụ nữ và trẻ em, làm lều trại, cho bọn họ không đến mức lạnh chớt đói chớt.”
“Bọn họ cũng đối chúng ta cảm động đến rơi nước mắt, ngàn ân vạn tạ, nhưng tới ban đêm, nhóm người này cư nhiên ở trên người chính mình rót dầu hỏa, đốt cháy chính mình vì đại giới, châm lửa toàn bộ quân doanh, một mảnh biển lửa, đều là tiếng động kêu rên.”
“Một hồi lửa lớn kia, không chỉ có thiêu hủy lương thảo quân nhu của chúng ta, còn làm vô số anh linh Đại Vũ, vĩnh viễn lưu lại bên trong biển lửa kia, cha đến bây giờ, đều không thể tha thứ cho chính mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play