Cậu bé không giỏi biểu đạt nên hay bày tỏ sự bất mãn bằng cách này cho tới tận bây giờ, vì quá im lặng nên thường xuyên bị cậu Đỗ Thụy phớt lờ.
May mà có Trịnh Viện Viện, khi cô sải bước chạy về, vừa liếc qua đã thấy một "quả trứng hồng" đang thu lu trong góc phòng học, vội hỏi Đỗ Thụy "Sao thế?"
Đỗ Thụy khẽ bảo là không có gì.
Trịnh Viện Viện nhìn thoáng qua thì thấy Ngô Mộc Thần đang hờn dỗi. Tính tình của cậu cháu ngoại này thực sự giống y hệt cậu của mình, ít nói, lúc thể hiện sự bất mãn thì cũng chỉ im lặng, so với những đứa trẻ hay quấy khóc, cô ấy càng thấy thương cho đứa bé không khóc quấy như Ngô Mộc Thần.
Sau khi đặt ngọn đuốc đã tắt vào tường, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Mộc Thần, dịu dàng hỏi cậu bé sao thế.
Ngô Mộc Thần lắc đầu, không nói gì, không ngừng dùng đôi bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy vào các khe gạch.
"Nếu em không nói gì, cô sẽ đoán..." Trịnh Viện Viện giả vờ suy nghĩ: "Để cô nghĩ thử xem nào, Ngô Mộc Thần đói rồi phải không?"
Ngô Mộc Thần lắc đầu.
Trịnh Viện Viện: "Muốn đi WC hả? Hay có chỗ nào khó chịu hả?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT