Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi đã bị ném vào tay một xấp tài liệu.
Nhìn kỹ thì thấy: Hợp đồng tình yêu
Tôi đọc đi đọc lại điều khoản thứ tư tận ba lần.
Tịch thu một nửa tài sản… Đây là điều khoản bá đạo gì vậy chứ!
Ngay lập tức, tôi vò nát bản hợp đồng rồi ném thẳng vào người Phong Dục, người đang đứng như một bức tượng.
“Yêu đương mà lắm điều kiện thế này, tôi không yêu nữa!”
Nói rồi, tôi hừ lạnh một tiếng, ôm chăn quay lưng lại.
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tức giận, tôi chộp lấy cái gối ném vào anh ta: “Cười cái gì mà cười, có ai đang tốt đẹp lại đi yêu đương, đã thế còn đòi tịch thu tài sản của người khác chứ!”
“Anh không biết rằng tiền còn quan trọng với em hơn cả mạng sống à?”
Anh ấy cúi xuống ôm tôi, trong mắt đầy ý cười.
“Đến bây giờ em vẫn không biết thân phận của anh à.”
“Anh không phải là Phong Dục sao?” Tôi hơi ngơ ngác.
“Là Phong trong Tập đoàn Phong thị.”
Tôi sững sờ ba giây.
Tập đoàn Phong thị, một tập đoàn quốc tế nổi tiếng.
Sau này tôi mới biết, khách sạn mà tôi gặp Phong Dục lần đầu chính là thuộc sở hữu của anh ấy.
Nhìn gương mặt đẹp trai với nụ cười đầy mê hoặc của anh ấy, tôi không kìm được mà véo mạnh một cái.
“Trả lại cho tôi một triệu đi, đã giàu vậy rồi mà còn bày đặt giả vờ!”
Phong Dục không nhanh không chậm, lấy ra một bản hợp đồng tình yêu mới đưa cho tôi.
Anh ta nhướng mày: “Trả lại cho em cũng được, nhưng trước tiên phải ký vào đây đã.”
Tôi: “…”
Được thôi, dù sao nếu anh ta ngoại tình, tôi có thể lấy được một nửa tài sản của anh ta. Quá hời còn gì!
Tôi nhanh chóng ký tên rồi vòng tay qua cổ anh ấy, kéo xuống, hơi thở của chúng tôi lập tức hòa quyện vào nhau.
“Điều thứ hai là sao hả, cưng?”
Cái ngoặc đơn đằng sau điều khoản đó như thể có ý ám chỉ tôi vậy.
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khó đoán, “Em đoán xem tại sao anh lại về nước?”
Tôi ngớ người vài giây, rồi đột nhiên hiểu ra.
Là vì tin đồn trên hot search nói tôi và An Nhược Thuần có mối quan hệ khó đoán?
Thấy ánh mắt có phần oán trách và ấm ức của anh ấy, tôi lại cảm thấy hơi chột dạ.
“Tôi và cô ấy chỉ là bạn thôi, nếu có gì thì đến lượt anh quản à?”
Tôi thành thạo dùng lời lẽ của một kẻ đào hoa.
Trong ba năm qua, Phong Dục đã không ít lần bị tôi làm cho “đơ máy.”
Anh không nói gì, chỉ trực tiếp bế tôi lên, rồi không quá nhẹ nhàng, nhưng cũng không quá nặng tay, nhéo một cái vào eo tôi.
“Dậy đi ăn cơm.”
… Đúng là người đàn ông thù dai.