Khán giả xem livestream không để tâm, hiện tại có rất nhiều ca sĩ thích thêm thắt những âm thanh tự tạo vào bài hát, vừa độc đáo vừa có khí chất.

Có người nói đó là ngôn ngữ tinh linh, có người nói đó là tiếng hát của người cá, thậm chí có người còn nói là tiếng gọi của thiên đường.

[Ngôn ngữ tinh linh kìa, Thu Thu đáng yêu quá đi hahaha, muốn ôm hôn một cái~]

[Vẻ mặt nghiêm túc trông ngoan quá, muốn đập đầu vào tường vì Thu Thu bảo bối~]

Nhung Thu không giải thích, chỉ nói thêm một câu: “Dịch ra là ‘Bên kia giấc mơ là chiếc nôi, linh hồn đẹp đẽ khi đến nơi sẽ không bao giờ chìm trong bóng tối’.”

Khán giả cười ha ha, không ai nhận ra có một nhóm người đông đảo lặng lẽ im lặng.

Nhưng không phải là chìm trong cái chết, mà là lặng lẽ dâng trào, cố gắng hướng về phía ánh sáng bước đi và bò lên.

Phần lớn khán giả khó có thể đồng cảm, bởi vì họ là những người “khỏe mạnh”.

Cậu thiếu niên tự xưng là “bệnh nan y” cúi đầu im lặng, nước mắt lăn dài trên má, lẩm bẩm lời bài hát đồng dao mà Nhung Thu vừa hát: “Linh hồn đẹp đẽ sẽ không bao giờ chìm trong bóng tối, linh hồn đẹp đẽ sẽ không bao giờ chìm trong bóng tối....”

Cậu thiếu niên gầy yếu lau nước mắt, sau đó loạng choạng đứng dậy rồi vô tình va phải bàn tạo ra tiếng động lớn, “ngọn núi” hộp thuốc màu trắng vốn đã không vững chãi cuối cùng cũng sụp đổ và nằm rải rác trên mặt bàn.

Nếu là ngày thường, cậu thiếu niên sẽ lặng lẽ cúi xuống nhặt những hộp thuốc lên và xếp chồng lên nhau.

Nhưng lúc này đây cậu lại bồn chồn và bất an nhìn xung quanh.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Căn phòng tối om và bừa bộn, khắp nơi đều là đồ đạc cá nhân, những tờ giấy note tự động viên dán đầy tường như sắp rơi xuống, thậm chí còn bị chính cậu dẫm lên vài lần.

“Hôm nay cũng phải cố gắng lên! Cố lên, siêu cấp vô địch đại soái ca!”

“Sống thật khó khăn...Không sao, hãy vui lên nào!”

“Mỗi ngày đều phải vui vẻ! Giá như có thể quen thêm bạn mới thì tốt biết mấy....”

“Hôm nay mẹ lại không về, phải chuẩn bị bữa tối để sẵn trong bếp.”

“......”

Căn phòng trống rỗng chôn giấu vô số lần đấu tranh tư tưởng của chủ nhân, cứ như thể một ngày nào đó, cậu lặng lẽ chết ở đây cũng sẽ không ai hay biết.

Cậu thiếu niên thẫn thờ nghĩ, ánh sáng đâu? Không phải nói là sẽ có ánh sáng sao?

Cậu loạng choạng bước đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm cửa ra —

Ánh sáng chói chang lần đầu tiên chiếu rọi vào thế giới u ám không chút lưu tình.

Cậu thiếu niên thậm chí còn không thèm che mắt, mặc cho ánh sáng làm nhức mắt, khiến nước mắt tuôn rơi.

Đã bao lâu rồi cậu không được nhìn thấy thế giới như thế này?

Cậu tham lam ghé sát vào cửa sổ, vểnh tai lắng nghe tiếng cười nói rôm rả ngoài phố, bà dì hàng xóm lại mắng đứa cháu trai nghịch ngợm, ông chủ nhà vừa hút thuốc vừa trò chuyện làm ăn với ông chủ tiệm bánh bao....

Rõ ràng là những điều thường ngày vẫn diễn ra, nhưng cuối cùng cậu cũng không còn bị ngăn cách bởi lớp kính mỏng manh kia nữa, mà có thể tham lam vươn tay chạm vào.

Cậu thiếu niên khóc nức nở, cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống.

Nhung Thu không hề biết rằng, cùng lúc đó, ở nhiều góc nào đó trên thế giới này, có rất nhiều người đặc biệt đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi màn sương đen dày đặc.

Cô ca hát một lúc khiến cho tâm trạng rất tốt.

Bèn vừa hát vừa nhảy xuống khỏi ghế, tiếp tục hành trình tìm kiếm đồ ăn.

Nhìn thấy cô chạy tới với vẻ mặt hào hứng, Quan Thịnh mỉm cười xoa đầu cô cảm thán: “Bài hát của Thu Thu hay quá, anh nghe xong cũng muốn cố gắng làm việc.”

Hùng Khang Bình còn ngân nga đoạn cao trào của bài hát, chỉ là chất giọng của anh ta vốn đã không tốt, nghe như tiếng gấu nâu đập trống.

Nhung Thu lúc này mới nhận ra: “......Mọi người nghe thấy rồi sao?!”

Cô đột nhiên nhớ ra lúc nãy cô hát hình như không nghe thấy tiếng Quan Thịnh và Hùng Khang Bình bàn tán gì cả, chỉ có tiếng sáo du dương của cô vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Cô xấu hổ che mặt, đôi tai ửng đỏ lan xuống cổ thon trắng nõn rồi chui tọt vào trong lớp áo.

Quan Thịnh cười lớn: “Thu Thu, không có gì phải ngại ngùng đâu, hay thật đấy. Giai điệu du dương như rồng bay phượng múa, khí thế hào hùng, quả là một bài hát rất truyền cảm hứng.”

“Fan của em nhất định sẽ rất thích.”

Hùng Khang Bình im lặng gật đầu.

Tần Túc sải bước đến bên cạnh Nhung Thu, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay xoa đầu cô: “Thu Thu?”

Lúc rụt tay về, cổ tay anh khẽ run lên.

Nhung Thu ngại ngùng, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh nước nhìn Tần Túc.

Tần Túc không nhịn được cười: “Hay lắm, Thu Thu của chúng ta thật đa tài.”

“......Thật sao?”

“Ừm.” Người đàn ông khẽ đáp, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cô.

Nhung Thu ngập ngừng buông tay xuống.

Những người đàn ông có mặt cố gắng phớt lờ đôi má ửng hồng của cô, kéo cô đến ngồi bên đống lửa.

“Để thưởng cho màn trình diễn vừa rồi, đùi gà nướng này sẽ dành cho Thu Thu nhé.”

Sợ cô gái nhỏ nhút nhát lại tiếp tục rụt rè, Quan Thịnh vỗ vai cô rồi dịu dàng dỗ dành.

Hùng Khang Bình vội vàng tiếp lời: “Thu Thu, em có thể nói về bài hát này được không? Tên là Hy Vọng? Anh nghe cứ như nhạc cổ vũ tinh thần trên chiến trường vậy....”

Tần Túc dừng bước rồi im lặng nhìn Nhung Thu, bàn tay siết chặt lại, cảm giác mềm mại của mái tóc cô vẫn còn đọng lại trên tay.

Anh nhìn cô, chỉ có bản thân anh mới hiểu rõ khao khát muốn được đến gần, muốn được ôm cô vào lòng mãnh liệt đến nhường nào, nhưng anh không muốn dọa cô sợ, chỉ đành hít một hơi thật sâu để kiềm chế bản thân không tiến lên.

Nhung Thu không hề hay biết ánh mắt phức tạp sau lưng, cô siết chặt tay cố gắng phớt lờ hơi nóng trên mặt.

Dù sao cũng có chút ngại ngùng.

Hát cho khán giả bên ngoài “đấu trường” thông qua màn hình máy bay không người lái khác hẳn với việc hát trực tiếp trước mặt mọi người.

Nhung Thu hiểu rõ khả năng ca hát của bản thân, lễ mừng thọ Nữ vương tinh linh hàng năm đều không đến lượt cô, giọng hát của người tinh linh thuần chủng mới là thứ âm thanh có thể chạm đến tâm hồn.

Là con lai, cô được thừa hưởng những ưu điểm của các chủng tộc khác, nhưng đồng thời cũng mất đi giọng hát trời phú của tộc tinh linh.

Đây là lần đầu tiên Nhung Thu được khen hát hay, cô nghĩ đó là bởi vì những con người ở đây chưa từng được nghe người tinh linh thực thụ hát.

Cô đáp lại câu hỏi của Hùng Khang Bình: “Bối cảnh của bài hát là chiến tranh, đây là bài hát được dùng để cổ vũ tinh thần cho các chiến sĩ bị thương và tiếp thêm hy vọng cho bọn họ.”

Hùng Khang Bình cảm thán: “Thì ra là vậy, nghe bài Hy Vọng này, anh lại nhớ đến những ngày tháng trên đường đua. Thu Thu có biết trượt băng tốc độ cự li ngắn không?”

Nhìn thấy Nhung Thu lắc đầu, anh cũng không để tâm, những người không quan tâm đến thể thao thường chỉ biết đến những môn phổ biến như điền kinh, bơi lội, những môn thường ngày và nổi tiếng.

Những năm gần đây, ngày càng có nhiều người quan tâm đến các môn thể thao trên băng, nhưng so với lượng fan hùng hậu của điền kinh thì vẫn kém xa.

Hùng Khang Bình giới thiệu cho Nhung Thu: “Trượt băng tốc độ cự li ngắn là môn thể thao mà các vận động viên sẽ mang giày trượt băng, thi đấu tốc độ trên sân băng, đường đua tương đối ngắn, mỗi vòng 111,12 mét, một trận đấu 500 mét, thắng thua chỉ trong vòng 45 giây.”

“45 giây?” Nhung Thu đếm đếm ngón tay.

45 giây có thể làm được gì nhỉ?

Ăn được hai miếng cơm, nói được năm sáu câu, đọc được năm sáu dòng chữ.

Có rất nhiều việc trên thế giới này không tính toán theo giây, dòng chảy thời gian thậm chí còn được tính bằng giờ.

Vậy mà, lại có một số việc, có một nhóm người đang nỗ lực hết mình vì mục tiêu của bản thân, tính toán bằng từng phần nghìn giây.

Hùng Khang Bình không khỏi bật cười: “Xem ra Thu Thu hoàn toàn không hiểu gì về thi đấu thể thao rồi, em biết không? Một trận đấu điền kinh, thắng thua chỉ cách nhau trong vòng 10 giây!”

Nhung Thu kinh ngạc há hốc mồm.

Trên mặt Hùng Khang Bình là vẻ hoài niệm sâu sắc, anh dịu dàng nói: “Những vận động viên như bọn anh, vì sự chiến thắng được quyết định trong 50 giây đó, mỗi ngày đều phải tập luyện với cường độ cao, có những lúc tập luyện đến phát chán, muốn khóc cũng có, không thể vượt qua giới hạn của bản thân cũng có, vì chấn thương mà phải bỏ cuộc cũng có, chuyện thường ngày ở huyện.”

“Lúc đó, khổ cực lắm.”

Nhung Thu chăm chú lắng nghe: “Nhưng mà, có vẻ như anh Hùng rất thích những ngày tháng đó.”

“Bởi vì, được chiến đấu, được phấn đấu vì một mục tiêu nào đó, được nghiến răng nghiến lợi vượt qua giới hạn của bản thân, quá trình đó khiến người ta say mê.”

Khuôn mặt Hùng Khang Bình rạng rỡ nụ cười, cựu vận động viên trượt băng tốc độ cự li ngắn này vẫn luôn lưu luyến những ngày tháng ở đội tuyển.

“Vậy tại sao anh Hùng lại giải nghệ?”

Hùng Khang Bình trầm ngâm: “Thu Thu, thể thao là nơi rất coi trọng tuổi tác, người trẻ tuổi có nhiều cơ hội giành chức vô địch, mang vinh quang về cho đất nước hơn những người già bọn tôi.”

Anh cười toe toét: “Còn một nguyên nhân khác nữa....là vì vợ anh nữa, nếu không giải nghệ thì anh với vợ anh sẽ xa mặt cách lòng, hẹn hò bất tiện lắm!”

Nhung Thu bất ngờ bị nhét cho một đống thức ăn cho chó.

Khán giả đồng cảm cũng cạn lời.

[Đang nói chuyện tự dưng lại khoe vợ, đúng là không hổ danh là anh!]

[Nói là hẹn hò bất tiện.....Chẳng lẽ anh tưởng chúng tôi không biết vợ anh vì anh mà trở thành nhà cung cấp cho đội tuyển, được tự do ra vào sân tập luyện sao? (cười lạnh)]

[Anh ta đến đây là để khoe vợ đấy! (gào thét) Muốn xông vào đánh anh ta quá!]

[Người anh em phía trên, tôi nói thật, anh đánh không lại vợ anh ta đâu....]

Hùng Khang Bình nói xong liền thoải mái duỗi lưng, sau đó nhìn Nhung Thu với ánh mắt đầy ẩn ý: “Bài hát này lấy bối cảnh chiến trường.....Thi đấu thể thao cũng giống như chiến đấu trên sa trường vậy.”

Quan Thịnh đi ngang qua và vỗ nhẹ vào vai anh: “Cậu nhóc ranh mãnh này, ra tay cũng nhanh thật đấy.”

Nhung Thu mơ hồ hiểu được ý của Hùng Khang Bình.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Tần Túc đã lặng lẽ nhét vào tay cô một cái đùi gà to bự.

Nhung Thu lập tức quẳng suy nghĩ còn chưa thành hình trong đầu ra sau, vui vẻ cầm đùi gà gặm ngon lành: “Ngon quá!”

Cô vừa nhai thịt vừa khen ngợi.

Quan Thịnh thuận miệng khen tay nghề của Tần Túc: “Tôi đi gọi hai người kia vào ăn cơm đây.”

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đang im lặng đứng sau cánh cửa.

Quan Thịnh giật mình, hoàn hồn lại, cười chào hỏi Tống Quy Khê: “Quy Khê, cô nghỉ ngơi thế nào rồi? Vào ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của anh Tần nhà chúng ta nào.”

“....Vâng.” Ánh mắt Tống Quy Khê vốn dịu dàng nay lại ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo.

Quan Thịnh nhất thời không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô ta, bèn đi gõ cửa phòng Úc Tử Hoài.

Lúc Úc Tử Hoài đi ra, hai mắt cậu đỏ hoe, đôi tai cún con ủ rũ cụp xuống lặng lẽ đi theo sau Quan Thịnh.

Quan Thịnh nghe loáng thoáng thấy tổ chương trình đưa điện thoại cho Úc Tử Hoài, trong mắt lóe lên tia hóng hớt.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play