Thẩm Nam Chi đứng lặng hồi lâu mãi chẳng thể hoàn hồn. Trong đầu nàng không ngừng vang vọng câu nói trầm thấp vừa rồi, dường như tiếng nói ấy vẫn quẩn quanh trong căn phòng tĩnh lặng.
Lục Văn hẳn là vì thần chí chưa hoàn toàn tỉnh táo, nếu không sao có thể nói ra lời khen ngợi nàng hôm nay trông đẹp đến vậy?
Thành hôn ngày ấy, rõ ràng hắn từng nói nàng chẳng có gì nổi bật, giọng điệu khi đó như mang cả sự chán ghét, cớ sao hôm nay lại trái ngược đến vậy?
Suy nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải cũng khó lòng bỏ qua. Lời nói của hắn ngày đó, quả thực đã khiến nàng cảm thấy mất mát, quẫn bách. Cho đến hôm nay, nàng vẫn còn cảm giác tự ti ấy, tự hỏi liệu bộ dáng khác lạ của mình có phải quá mức kỳ lạ hay không.
Thẩm Nam Chi chưa từng là người tự tin.
Tự tin, với nàng, là một thứ xa xỉ mà suốt đời nàng chẳng cách nào sở hữu. Dẫu đã từ lâu nàng không còn mong chờ sự khẳng định từ người khác, nhưng trong thẳm sâu lòng, nàng không thể phủ nhận rằng khi được nghe lời tán thưởng, một niềm vui nho nhỏ vẫn âm thầm nảy nở gợn sóng trong tim.
Cũng chẳng dám chắc lời của Lục Văn ban nãy là thật lòng hay chỉ là lời nói vu vơ khi hắn chưa tỉnh táo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT