“Ồ? Đây chính là tiểu nữ nhi của Kiều đại nhân à?”

Một nam tử tuấn tú dịu dàng cúi người xuống, cẩm y màu đỏ tía càng khiến hắn ta trông lịch sự tao nhã.

Tức giận trong lòng Kiều Trung Quốc đột nhiên dịu xuống, ông cung kính đáp lời.

Trước mắt Kiều Kiều Kiều sáng ngời.

[Thái tử! Đây là Thái tử đúng không?! Haizzz...]

Kiều Kiều Kiều đột nhiên thở dài, điều này khiến tim của Kiều Trung Quốc cũng lỡ một nhịp.

Chẳng lẽ Thái tử cũng có vấn đề sao?

Kiều Kiều Kiều tiếp tục thở dài.

[Haizzz...]

Da đầu Kiều Trung Quốc tê dại.

Con gái à, con đừng chỉ thở dài thế, con có gì muốn nói thì cứ nói đi.

[Haizzz, lại bắt đầu đói bụng, nhưng lại không nỡ rời đi. Làm sao bây giờ?]

Kiều Trung Quốc: “...”

Nếu là người khác dám đùa giỡn ông như vậy thì ông đã sớm đấm họ rồi!

Nhưng nếu người này là Kiều Kiều Kiều thì cho dù nàng có dùng dây treo ông lên cũng được ~ 

“Kiều đại nhân, có thể để ta ôm một chút được không?”

Thái Tử đột nhiên vươn tay về phía Kiều Kiều Kiều đang ở trong lòng Kiều Trung Quốc.

Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức thay đổi.

Vinh sủng lớn thế này, Thánh thượng và Thái tử điện hạ thật sự cho Kiều gia rất nhiều thể diện. 

Đương nhiên hành động này của Thái tử có hàm ý sâu sắc.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đêm qua, trong ngự thư phòng, Thánh thượng đã triệu hồi riêng Thái tử đến dặn dò: Kiều Trung Quốc là trung thần, cũng là người thẳng thắn và có năng lực, hiện tại trên tay ông không có binh quyền, có thể yên tâm trọng dụng.

Kiều Trung Quốc có chút kinh sợ vì được sủng ái, ông lập tức bế Kiều Kiều Kiều đưa tới.

Kiều Kiều Kiều cuộn tròn trong lòng Thái Tử, đôi mắt to không chớp nhìn thẳng vào hắn.

[Ôi, thật đáng tiếc, đây chính là Thái Tử đoản mệnh chết trẻ sao?]

Tiếng lòng này vừa vang lên khiến Kiều Trung Quốc và hai huynh đệ Thiên Kinh Địa Nghĩa sợ hãi đến mức suýt chút nữa quỳ xuống đất.

Đoản mệnh chết trẻ?

Thái Tử vẫn luôn khỏe mạnh, điều này sao có thể chứ?!

Kiều Kiều Kiều lúc này cũng đang nghĩ trong đầu.

[Haizzz, thật ra chuyện Thái tử chết trẻ này cũng không rõ ràng, nguyên nhân chết là đột ngột qua đời trong một đêm mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, như thể đến thời cơ thích hợp thì thuận theo tự nhiên nhường chỗ cho Tĩnh Vương lên ngôi thôi.]

[Mặc dù trong truyện không đề cập chuyện này là do Tĩnh Vương làm, nhưng ta luôn cảm thấy chắc chắn có liên quan đến Tĩnh Vương.]

[Dù sao thì thiết lập nhân vật của Thái tử cũng quá hoàn mỹ, nếu nói Tĩnh Vương gϊếŧ chết anh trai của mình thì chỉ sợ các độc giả không chấp nhận, Tĩnh Vương là nam chính hoàn hảo cũng sẽ có thêm một vết nhơ.]

Trong lòng Kiều Trung Quốc kinh hãi, ánh mắt ông không nhịn được mà lén nhìn về phía Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử ngày thường trầm lặng, ngoại trừ dung mạo xuất chúng thì không có gì nổi bật, vậy mà lại ẩn giấu bản thân sâu như vậy!

Chẳng trách trong dự đoán tương lai của Kiều Kiều Kiều, Kiều gia bọn họ sẽ thua trong tay Nhị hoàng tử. 

Hiện tại nếu không phải Kiều Kiều Kiều nhắc nhở thì sao ông có thể phát hiện được Nhị hoàng tử đang đứng trong bóng tối?!

Kiều Kiều Kiều nhìn Thái tử giống bạch nguyệt quang này, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nàng vươn tay về phía hắn.

Nàng vốn đã trắng nõn đáng yêu, lại được nuôi dưỡng đến bụ bẫm mập mạp, thật sự khiến người ta yêu thích.

Ánh mắt Thái tử rất dịu dàng, hắn còn úp mặt mình vào lòng bàn tay nàng.

Kiều Kiều Kiều nhẹ nhàng sờ mặt hắn, thầm nghĩ trong lòng:

[Thái tử ơi Thái tử, cho dù là vì Kiều gia chúng ta thì ngươi cũng phải sống thật tốt nhé.]

[Để ta tính xem, còn khoảng bốn năm nữa mới đến lúc ngươi đột ngột qua đời. Nếu Kiều Kiều Kiều ta có thể sống đến lúc ấy thì chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ ngươi.]

[Đến lúc đó, ngươi cũng phải bảo vệ Kiều gia chúng ta, phải che chở phụ thân và ca ca của ta đấy.]

Thái tử không nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều, chỉ cảm thấy đôi mắt nàng sáng như minh châu, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Tiểu Tứ, không phải đệ luôn ồn ào nói muốn xem tiểu muội muội sao? Mau tới đây.”

Thái tử khẽ gọi người phía sau, một tiểu hài tử trông khỏe mạnh và thông minh lập tức xuất hiện.

Đó là thứ tử của Hoàng hậu, đệ đệ ruột của Thái tử, đương kim Tứ hoàng tử.

Thái tử chậm rãi ngồi xổm xuống, Tứ hoàng tử lập tức đến gần, vẻ mặt đầy mong đợi.

[Tứ hoàng tử?]

Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Kiều Kiều nhất thời không nhớ ra được nhân vật này.

Với cái đầu nhỏ tròn, đôi mắt to tròn và hàng lông mi dài, thoạt nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, trông rất dễ thương. 

“Quào, muội muội đáng yêu quá. Ca ca, đệ cũng muốn ôm muội muội!”

Thái tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Tứ đệ, đệ còn quá nhỏ, cẩn thận làm Kiều tiểu thư bị thương.”

Tứ hoàng tử nghe vậy thì lập tức tủi thân bĩu môi, vẻ mặt không đồng ý.

[Ngốc bạch ngọt đến từ đâu thế? Trong hoàng tộc lại có nhân vật này nữa sao?] Trong đầu Kiều Kiều Kiều đầy dấu chấm hỏi.

“Ca ca, đệ sẽ vô cùng cẩn thận, huynh cho đệ ôm một cái đi!” Ngốc bạch ngọt vẫn chưa chịu từ bỏ.

Thái tử thấy vậy thì sắc mặt hơi nghiêm lại: “Tứ đệ, chuyện này không phải chuyện đùa, đợi đệ lớn hơn chút nữa mới được.”

Miệng ngốc bạch ngọt hơi mím lại: “Vậy khi nào tiểu Tứ mới được xem là đủ lớn?”

Vẻ mặt nghiêm nghị của Thái tử đột nhiên giãn ra, hắn cưng chiều xoa đầu Tứ hoàng tử:

“Chờ qua sinh nhật vào tết Đoan Ngọ sang năm của đệ thì đệ đã đủ lớn rồi.”

Ngốc bạch ngọt nghe vậy lập tức mỉm cười: “Vậy tiểu Tứ sẽ chờ. Đến lúc đó, đệ trưởng thành là có thể ôm muội muội!”

Kiều Kiều Kiều chỉ cảm thấy một tia điện chợt lóe lên trong đầu, cuối cùng nàng cũng nhớ ra Tứ hoàng tử này là ai!

[Đây chẳng phải người qua đường có cùng số phận chết yểu giống ta sao?]

[Vào ngày sinh nhật lần thứ năm của hắn, cũng là tết Đoan Ngọ, Tứ hoàng tử chết đuối trong ngự hoa viên, trực tiếp khiến Hoàng hậu bị đả kích đến mức đổ bệnh, cũng khiến Thái tử cực kỳ đau lòng.]

[Đau lòng vì mất đứa con thân yêu, Hoàng thượng nổi giận truy cứu trách nhiệm, xử tử gần một trăm người trong cung. Sau đó, khi tuyển cung nữ và thái giám mới, Tĩnh Vương đã nhân cơ hội nhét người của mình vào.]

[Không sai, chính kẻ xui xẻo này đã trở thành công cụ trong cốt truyện vô tình!]

Kiều Trung Quốc nghe đến đó thì toàn thân hoàn toàn tê rần.

Thái tử đoản mệnh chết trẻ, Tứ hoàng tử tuổi nhỏ chết yểu, Tam hoàng tử bị tàn tật. Đây chẳng phải là trời cao cũng đang mở đường cho Nhị hoàng tử sao?

Tết Đoan Ngọ vào năm sau?

Vào Tết Đoan Ngọ hàng năm, trong cung đều sẽ tổ chức tiệc trên thuyền rồng, đến lúc đó, Kiều gia bọn họ cũng sẽ có mặt trong cung.

Dù thế nào đi nữa thì cũng phải cứu Tứ hoàng tử!

Kiều Kiều Kiều không biết rằng lần bộc lộ quan điểm này của nàng đã khiến Kiều Trung Quốc khiếp sợ đến mức nào.

Lúc này, mặt Kiều Kiều Kiều đột nhiên đỏ bừng, nàng đã không nhịn được nữa.

[A a a, con muốn đi tiểu! Hu hu hu, con nhịn không nổi nữa!]

Sắc mặt Kiều Trung Quốc hơi thay đổi, ông đang định mở miệng bế lại Kiều Kiều Kiều thì chất lỏng đã trào ra làm ướt quần nàng.

“Ôi!”

Tứ hoàng tử ghét bỏ kêu lên thành tiếng, nhưng Thái tử đã ngăn cậu lại.

“Tiểu Tứ, không được chê cười muội muội, trước đây đệ cũng từng như vậy mà.”

Sắc mặt Tứ hoàng tử đột nhiên đỏ bừng, che mặt lại không dám nói gì.

Kiều Trung Quốc đón lấy Kiều Kiều Kiều, sợ hãi nói: “Tiểu nữ còn nhỏ, đụng phải Thái tử điện hạ, mong...”

Thái tử xua tay, trên mặt không có vẻ gì là tức giận.

“Kiều đại nhân, trẻ con vốn là như thế, ngươi không cần nhiều lời, bổn điện hạ đi thay xiêm y khác là được.”

Kiều Trung Quốc lập tức bố trí người đi theo hầu hạ Thái tử, tay ôm Kiều Kiều Kiều đã ướt nhẹp cả người mà dở khóc dở cười.

Lần đầu tiên gặp mặt đã tiểu ướt người Thái tử điện hạ. Đây quả thực là chuyện chưa từng có ai làm đấy.

Kiều Kiều Kiều: (ฅ ω ฅ *)

Hiện tại người ta cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play