Điền Đường xoay người, leo lên một tảng đá lớn sau lưng, sau khi đã đứng vững thì liền quay đầu lại nhìn tất cả dân chúng: “Ta nói, tất cả các ngươi đều sẽ được ta dẫn đi, bao gồm người già và trẻ con, ta không thích nói chuyện với những kẻ ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu.”
Điền Đường vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Điền Đường không đủ cao, dù cho nàng có đứng ở trên tảng đá cũng chỉ có thể miễn cưỡng để tất cả mọi người nhìn thấy nàng, tuy vậy lúc này, không ai dám xem thường nàng cả.
“Hiện tại các ngươi có thể trở về thu thập đồ đạc, sau thời gian một nén nhang tất cả mọi người tập hợp ở ngoài trấn, chỉ cần các ngươi sẵn sàng đi theo ta, đều có thể đi, nếu các ngươi không muốn đi, ta cũng sẽ không ép buộc.”
Nói xong, Điền Đường không nhìn bọn họ nữa, mà là trực tiếp nhảy xuống tảng đá, hướng bên kia đi đến. Mới vừa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói rụt rè: “Ta... nãi nãi ta bị bệnh, có phải cũng... có thể đi cùng không?”
Đứng ở nơi đó chính là một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi, quần áo trên người rõ ràng không mặc vừa người, vì tránh cho quần áo rơi xuống, trên người hắn còn quấn thêm hai miếng vải, vì vậy mà quần áo cũng được buộc chặt vào người.
Điền Đường quay đầu: “Lý Chính, vậy phải làm phiền ngươi rồi.”
Chu Lý Viễn lại để lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, nếu như ngươi mang những người này đi cùng, chỉ sợ rất khó mà chăm sóc.”
“Nghĩ kỹ rồi, không chỉ có bọn họ, nơi này còn có những người khác gặp những tình huống như vậy, cũng làm phiền Lý Chính đưa bọn họ lên xe ngựa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play