Sau khi diễn xong tiết mục mẫu tử tình thâm, Vinh Vương phi mang theo thái độ vừa lòng rời đi.

Tô Dao ngồi trên giường, trong đầu suy nghĩ quay cuồng.

Vốn dĩ nàng sinh ra và lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở thời hiện đại, nhờ vào dung mạo xuất sắc với ngoại hình nổi bật, nàng ở giới giải trí lăn lê bò lết, vất vả đạt được cúp ảnh hậu. Chỉ là nàng còn chưa kịp vui mừng, nam nhân kia đã nhân danh tình yêu giết chết nàng.

Sau khi xuyên không đến thời đại này, nàng trở thành thôn nữ bình thường, vốn cảm thấy không còn thú vui trên đời, lại ngoài ý muốn gặp được cha mẹ yêu thương nàng hết mực.

Lúc ấy cả người nàng sốt cao không ngừng, cha mẹ cõng nàng đi mười mấy dặm đường núi đến kinh thành tìm lang trung chữa bệnh, quỳ một canh giờ trên nền tuyết, dập đầu đến chảy máu trước cửa y quán để cầu xin cứu chữa...

Rồi quê nhà gặp đại nạn, nàng đành phải theo cha mẹ đi chạy nạn. cha mẹ thà ăn cỏ khô cũng để lại đồ ăn cho nàng và đệ đệ, lúc sắp sửa ra đi vẫn liều mạng với những kẻ hung ác đó để dành cơ hội cho nàng được sống...

Tô Dao tìm hai chữ “tình thân” lâu đến vậy, nó lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt nàng. Nàng đã vươn tay nắm lấy, nhưng không ngờ nó lại biến mất trong chớp mắt như ảo ảnh hóa từ sương mù, dù chỉ một chút cũng không còn xót lại!

Thấy Tô Dao ngồi thất thần không lên tiếng, trong lòng Triệu ma ma bị sai đến hầu hạ nàng có chút hốt hoảng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tô Dao hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu, lắc đầu ngoan ngoãn. Khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt lộ ra vẻ ủy khuất: "Ma ma, chỉ là tay ta có chút đau thôi, còn lại thì không sao cả."

Lặng lẽ nhìn vào mắt của Tô Dao, Triệu ma ma thầm cảm thán trong lòng.

Thiếu nữ có đôi mắt sáng như sao, có hồn vô cùng, mắt phượng mày ngài, con ngươi đen láy như màn đêm, lại lộ ra vài phần sáng ngời rực rỡ, tạo nên một sự quyến rũ đầy mê hoặc. Lúc này đang ngây ngô mờ mịt, mang theo sương mù xa xa, phảng phất liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu lòng người.

Đôi mắt của này Tô Dao, so với đại tiểu thư chân chính còn thanh tú hơn vài phần...

"Tiểu thư chịu khó một chút, qua hai ngày là sẽ tốt thôi."

"Ân. Ma ma, ta sắp nghỉ ngơi, ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đa tạ tiểu thư."

Chờ đến khi trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tô Dao xuống giường.

Trời vào đông, cho dù có đốt chậu than, vẫn không thể ngăn cản khí lạnh truyền đến từ tứ phía. Đôi chân trần của nàng vừa mới chạm đất, liền cảm giác thân thể mềm nhũn ra, chắc đã hai ngày chưa ăn gì...

Hít vào một hơi thật sâu, Tô Dao mím môi, từng bước đi đến trước bàn trang điểm. Chiếc gương đồng trong suốt như nước, phản chiếu thân hình gầy gò đơn bạc của nàng.

Tô Dao giơ tay vuốt ve gương mặt vô cùng tinh xảo của mình, trong lòng thầm nghĩ.

Cha, mẹ, đệ đệ, đa tạ mọi người trên trời phù hộ cho ta. Ta vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra lúc trước, mọi người yên tâm, ta sẽ không bốc đồng như trước nữa. Ta sẽ tiễn từng kẻ sát hại mọi người xuống dưới, để bọn chúng dập đầu tạ tội với mọi người!

Ở bên phía Quan Hạ viện, nha hoàn Linh Diên đang bưng trà bánh lên cho Mộc Nghi Hoa thật: "Tiểu thư, giờ đã có kẻ làm thế thân thay thế người nhập kinh mạo hiểm, người cứ yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi."

Mộc Nghi Hoa nhặt quyển sách lên một lần nữa, khóe môi đỏ mọng nhẹ nhàng giương lên: "Đôi găng tay ta dn ngươi làm đã đưa qua cho phụ thân cùng đại ca chưa?"

"Bẩm tiểu thư, đã đưa đi. Vương gia khen ngợi tiểu thư có hiếu, đại công tử cũng rất vui vẻ."

"Vậy là tốt rồi."

Thân là đại tiểu thư Vinh Vương phủ, nàng chỉ cần dịu dàng hào phóng, hiếu thảo chăm sóc cha mẹ là đủ rồi. Còn mấy việc như bán mạng, tự nhiên sẽ có người khác lo thay nàng.

Vinh Vương phi đã tiêu tốn rất nhiều tiền chữa trị, mới giúp cho thân thể Tô Dao hồi phục nhanh chóng.

Chỉ là mỗi lần nàng muốn ra sân, đều bị Triệu ma ma lấy cớ tĩnh dưỡng thân thể cản lại.

Nàng ngồi trước gương đồng, chải từng sợi tóc đen nhánh.

Nàng cần phải tìm biện pháp đi ra ngoài. Hiểu biết của nàng đối với Vinh Vương phủ quá ít, nếu cái gì cũng không biết mà muốn báo thù, cũng chỉ là hữu tâm vô lực.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

Có hai tiếng bước chân, một tiếng rất quen thuộc, là của Triệu ma ma. Mà một tiếng khác, lại rất trầm ổn, thanh âm rơi xuống cực nhẹ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play