Dưới ánh trăng mờ ảo, quan binh đã triệt để dọn dẹp xong đồ vật trong Tô phủ, cánh cổng lớn khép lại một cách nặng nề, như muốn chôn vùi mọi vinh hoa đã từng tồn tại.
Đêm đã khuya, tĩnh lặng đến rợn ngợp, chỉ còn ánh sáng le lói từ những ngọn đèn dầu lẻ loi, yếu ớt trong gió lạnh.
Hạ nhân trong phủ theo lệnh của Tô phu nhân, bị phân phát tứ tán. Chỉ còn lại Tôn bà tử cùng một vài lão bộc trung thành, vốn luôn túc trực bên cạnh phụng dưỡng lão nhân. Những người từng hầu hạ Tô Mạc, giờ đây chỉ còn sót lại Tô An và Tô Thọ.
Các di nương, vốn dựa vào ánh sáng vinh quang của Tô phủ mà sống, nay cũng rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Những kẻ không còn đường về, chẳng nơi nương tựa, giờ chỉ có thể bấu víu lấy Tô phu nhân, gào khóc van cầu.
“Phu nhân, nay chúng ta biết đi đâu về đâu? Cửa nẻo chẳng còn, chẳng lẽ phải chịu cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ?”
“Phu nhân, lão gia và công tử liệu có còn đường trở về hay không?”
“Chúng ta vốn chẳng có một xu dính túi, chẳng lẽ phải sống cảnh bần hàn đến cuối đời?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT