Tô Phủ rộng lớn vô cùng, hành lang nối tiếp nhau kéo dài, khiến một hành trình xuyên qua phủ cũng hao phí không ít thời gian. 
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày, từng hạt tuyết trắng xóa cuốn theo gió lạnh táp vào mặt, nhưng trong phủ lại tĩnh lặng. Phần lớn gia nhân đều ở trong phòng tránh rét, chỉ có vài nhóm nhỏ hạ nhân cầm chổi, lặng lẽ quét tuyết ở hành lang.
Yên Chi bước đi, không chút ngập ngừng. Đường từ nội viện tới cổng lớn vốn chẳng gần, nhưng nàng vẫn đi thẳng, không ngoảnh đầu lại. 
Những hạ nhân ngoài viện ít ai nhận ra nàng. Họ chỉ thấy một bóng người mang giày Khỉ La châu, khoác chiếc áo cầu nhẹ nhàng, lưng đeo một bọc hành lý cũ kỹ. 
Dáng vẻ ấy im lặng, lầm lũi ấy chẳng giống chủ tử, mà cũng chẳng giống hạ nhân.
Đứng xa xa, họ ngẩn người nhìn nàng. Nếu là một chủ tử, vì sao lại không có người hầu hạ đi theo? 
Nếu là hạ nhân, trang phục ấy lại quá thanh nhã. Đám người lưỡng lự, mãi đến khi Tô Mạc xuất hiện phía sau, họ mới nhận ra thì ra là nàng ấy! Là con hát trong viện mà mọi người vẫn truyền tai nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play