Tạ Ngạn Phỉ sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc — cái hậu viện của Tạ Phiên Vương thật sự quá loạn rồi.
Tạ Phiên Vương lúc này vẫn còn ôm hy vọng có thể thông qua Tạ Quận Chúa kết thân với nhà họ Triệu, nên tỏ ra vô cùng lo lắng, sợ Tạ Quận Chúa xảy ra chuyện gì hoặc làm mất lòng nhà họ Triệu. Ông ta muốn đích thân về phủ xem xét tình hình. Còn chuyện của Tạ Quận vương thì lại bị ông ta tạm thời gác lại, không để tâm nữa. Dù sao ông ta cũng chẳng tin lời nhận tội của Cao thống lĩnh.
Cao thống lĩnh theo ông ta hai mươi mấy năm, đang yên đang lành sao lại đi giết Tạ Quận vương?
Tạ Ngạn Phỉ liền chặn ông ta lại: “Hoàng thúc, Cao thống lĩnh nói hắn ta giết Tạ Quận vương, chuyện này cần một lời kết luận rõ ràng. Người cứ thế vội vã rời đi, e là không ổn đâu ạ?”
Tạ Phiên Vương đáp: “Để ta về phủ xem con bé thế nào đã, không thì hoàng điệt ở lại hỏi rõ hắn ta xem có phải đầu bị va vào đâu nên mới nói năng bậy bạ.” Ông ta còn định vòng qua Tạ Ngạn Phỉ, nhưng Tạ Ngạn Phỉ không nhường, thậm chí Bùi Hoằng cũng đứng về phía y, khiến Tạ Phiên Vương buộc phải bình tĩnh lại.
“Hoàng thượng, đây là có ý gì? Hai người các ngươi...”
“Hoàng thúc, đường đường là đường muội của ta mà xảy ra chuyện, ta làm đường ca sao có thể không đến xem một chút? Đúng lúc, nếu Cao thống lĩnh đã tự thú, chẳng bằng cùng trở về vương phủ, vừa hay sau khi gặp Tạ Quận Chúa xong cũng tiện tra hỏi luôn, tránh phải đi đi lại lại, hoàng thúc thấy thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT