Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Disclaimer: Truyện này tác giả viết không xây dựng cốt truyện đồ sộ hay bối cảnh lớn, là truyện ngắn thôi, chủ yếu xoay quanh tình cảm namnu9, ngoài ra có 1 chút đất diễn của cặp phụ. Bạn nào thích truyện chỉ focus vào love story của namnu9 + nam9 bệnh kiều thì mình nghĩ sẽ hợp, còn nếu tìm truyện có plot chặt chẽ thì nên cân nhắc trước khi đọc, tránh thất vọng về sau, rate sao thấp mình sẽ rất buồn, cảm ơn đã đọc ạ

"Đường Âm, Đường Âm?"

"Tô Đường Âm? Tô Đường Âm? Tô Đường Âm!"

Giọng nói the thé xé rách màng nhĩ, vai bị vỗ mạnh một cái, bộ não đang treo máy nhanh chóng tỉnh táo lại.

Người đeo khẩu trang đứng rất gần, đôi mắt sau cặp kính bảo hộ nhìn chằm chằm cô, lông mày nhíu lại, ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Đây đã là lần thứ ba trong tuần này rồi, thí nghiệm tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào, đừng vì một mình cô mà làm chậm trễ tiến độ của cả nhóm, tôi hy vọng cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái."

Ông ta nói xong câu đó liền xoay người rời đi.

Tô Đường Âm chớp chớp đôi mắt cay xè, mệt mỏi chống tay lên bàn thí nghiệm.

Người phụ nữ bên cạnh tiến lại gần, vỗ vỗ lưng cô, hỏi nhỏ: "Sao vậy, Đường Âm, gần đây trông em có vẻ không ổn lắm."

"Không sao, không ngủ ngon thôi ạ."

Tô Đường Âm lắc đầu, giọng khàn đặc như đã trăm năm không nói chuyện.

Cô quay người lại, bất lực nói: "Chị Lâm, thật sự xin lỗi, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình."

Lâm Vân Giao ngờ vực nhìn cô từ trên xuống dưới.

Bộ đồ bảo hộ màu trắng rộng thùng thình bao bọc lấy vóc dáng thon thả của cô, mũ bảo hộ che đi mái tóc dài như thác nước, khẩu trang và kính bảo hộ lấp kín cả khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hơi mệt mỏi qua lớp kính trong suốt.

Lâm Vân Giao nhớ Tô Đường Âm của nửa năm trước không phải như vậy.

Lúc đó, đôi mắt cô rất sáng, dù không thích công việc này nhưng đối với những việc liên quan đến công việc cũng không hề qua loa.

Khoảng nửa năm trước, cô đã thay đổi, từ lúc đầu hay lơ đãng đến bây giờ là cả ngày uể oải, làm thí nghiệm cũng không tốt như trước, không biết đã bị tiến sĩ Trần bắt lỗi bao nhiêu lần.

Nửa năm trước...

Lâm Vân Giao cẩn thận hỏi: "Đường Âm, có phải em gặp vấn đề gì trong hôn nhân không? Bác sĩ Cảnh có chỗ nào làm em giận à?"

Nửa năm trước, Tô Đường Âm đã kết hôn với bạn trai yêu nhau một năm.

Tính kỹ lại thì hình như từ nửa tháng sau khi họ kết hôn, Tô Đường Âm bắt đầu thay đổi.

Nhắc đến Cảnh Bách, tay Tô Đường Âm vô thức nắm chặt, trong lòng như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác căng thẳng khó hiểu đó giống như đã được luyện tập nhiều lần, vô cùng thành thạo.

Đôi mắt cô đờ đẫn, lông mi chớp chớp, dáng vẻ này càng khẳng định thêm suy đoán trong lòng Lâm Vân Giao.

Cô thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô Đường Âm: "Chị với chồng chị cũng thường xuyên cãi nhau, kết hôn rồi thì cũng như củi lửa thôi."

Tô Đường Âm không nói gì, ánh mắt vô hồn không biết đang nhìn về đâu.

Lâm Vân Giao lại nói: "Bác sĩ Cảnh so với chồng chị tốt hơn nhiều, người cũng đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, tính tình lại tốt, lúc trước theo đuổi em quyết liệt như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ lòng nào cãi nhau với em đâu, em nói chuyện rõ ràng với chồng em đi."

Lâm Vân Giao đã gặp chồng của Tô Đường Âm, người đàn ông đã ròng rã theo đuổi cô suốt hai năm, không ai trong phòng thí nghiệm này là không biết bác sĩ Cảnh.

Chung tình lại dịu dàng, ánh mắt nhìn Tô Đường Âm tràn đầy yêu thương.

Có lẽ chỉ là giai đoạn vợ chồng son đang thích nghi với nhau mà thôi.

Tô Đường Âm khàn giọng đáp: "Vâng, cảm ơn chị Lâm."

Lâm Vân Giao đi làm thí nghiệm của mình.

Tô Đường Âm nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc lâu, xoa xoa thái dương đang đau nhức, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn.

Cô đi đến tủ lạnh, kéo ra, lấy mẫu vật đã ngâm cả đêm bên trong, sau khi khử trùng, cô thành thạo dùng kìm xương cắt xương.

Sáu giờ, đúng giờ tan làm.

Tô Đường Âm thay quần áo xong đi ra ngoài, điện thoại trong túi rung lên, cô dừng bước.

Thực ra không cần nhìn cũng biết là ai.

Thời gian tan làm của Viện Nghiên cứu thành phố C rất cố định, không chậm trễ một phút nào, cô sẽ mất mười lăm phút để khử trùng, năm phút để thay quần áo, năm phút để lấy điện thoại, sáu giờ hai mươi lăm phút chắc chắn có thể ra khỏi phòng thí nghiệm.

Cảnh Bách luôn biết điều đó.

Lâm Vân Giao nghe thấy tiếng điện thoại cô rung, mỉm cười đầy ẩn ý: "Chồng gọi rồi kìa, em nói xem hai người cãi nhau chuyện gì mà ngày nào chồng cũng gọi điện đúng giờ cho em, mưa mặc mưa gió mặc gió..."

"Đường Âm à, đừng cãi nhau nữa."

Lâm Vân Giao đi rồi.

Tô Đường Âm cong môi tự giễu.

Tất cả mọi người đều cho rằng Cảnh Bách là một người chồng hoàn hảo, ngay cả Tô Đường Âm lúc đầu cũng nghĩ như vậy.

Điện thoại trong túi rung rất lâu, cuối cùng bị hệ thống tự động cúp máy.

Tô Đường Âm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa.

Cô biết tính anh, không đợi được cô nghe máy thì sẽ không bỏ cuộc.

Tô Đường Âm im lặng một lát, lấy điện thoại ra nghe máy.

"Bảo bảo."

Giọng nói trong trẻo truyền đến từ đầu dây bên kia, giống như tiếng đàn phong cầm ngân vang, dễ nghe êm tai, đuôi giọng mềm mại như lời thì thầm của tình nhân.

"... Ừm, em đây."

"Tan làm chưa, anh đang ở bên ngoài."

Tô Đường Âm nhìn qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc SUV màu trắng.

Cửa sổ xe hạ xuống, có thể nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế lái.

Tay cầm điện thoại siết chặt.

"Bảo bảo, ra đây nào." Cảnh Bách gọi.

Giọng nói ôn nhu này quả thật nghe không ra cái gì, ngoại trừ lúc...

Tô Đường Âm bước chân cứng đờ, vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy Cảnh Bách xuống xe.

Anh mặc áo khoác dài rộng rãi, chiếc áo khoác gió màu đen không hề làm anh thấp đi, ngược lại càng tôn lên dáng người thẳng tắp, cao ráo.

Mái tóc đen ngắn hơi rủ xuống, che đi một phần lông mày, ngũ quan nhu hòa thanh tú, màu mắt hơi nhạt, đường môi sắc nét nhưng hơi cong lên, nhìn Tô Đường Âm bằng ánh mắt như nước hồ đầu xuân tháng ba.

Cảnh Bách.

Chồng của cô, bác sĩ tâm lý nổi tiếng của thành phố này, nhân tài có trình độ học vấn cao của trường trung ương, sau khi du học nước ngoài trở về, các cơ sở tư vấn tâm lý hàng đầu đều tranh nhau gửi lời mời làm việc, chẳng ai ngờ rằng cuối cùng anh lại chọn thành phố C, một thành phố không mấy phát triển này.

"Bảo bảo, mệt không?" Mùi hương gỗ thông thanh khiết phả vào mặt, anh cúi người lại gần, in một nụ hôn lên môi cô.

Tô Đường Âm bị nụ hôn này kéo về thực tại, hơi ngẩng đầu lên vừa lúc chạm mắt anh.

Như thể rơi vào hố đen, lực hút vô hình và mạnh mẽ cuốn lấy cô, thề sẽ kéo cô xuống địa ngục vô tận, mặc cho bóng tối bao trùm cô.

Tô Đường Âm theo bản năng lùi lại một bước, chân vừa lùi về sau một bước, một bàn tay đã chống lên eo cô, lực đạo nhẹ nhàng nhưng không thể kháng cự, kéo cô trở lại.

Cảnh Bách thực sự rất cao, dù cô đi giày cao gót cũng chỉ đến vai anh.

Anh cúi người xuống xoa tóc cô, dường như không nhận ra sự khác thường của cô, xoa xoa tóc cô rồi nói: "Bảo bảo vất vả rồi, về nhà thôi, anh hầm canh xong rồi."

Cửa xe được mở ra, bàn tay trên eo trượt lên vai cô, một tay anh chống lên đầu cô để tránh bị khung xe va vào, một tay ấn cô ngồi vào trong xe.

Cửa xe lại được đóng lại, anh vòng qua ngồi vào từ phía bên kia.

Cảnh Bách luôn chu đáo, trong xe đã bật sẵn điều hòa, biết Tô Đường Âm say xe, không quen mùi trong xe nên anh còn để thêm hương liệu, là mùi cam quýt rất thanh mát.

Anh rõ ràng vẫn là người đó.

Tô Đường Âm quay đầu nhìn anh, bàn tay đang cầm vô lăng có các khớp xương thon dài, ngón áp út đeo nhẫn cưới.

Nhìn lên trên, khuôn mặt góc nghiêng của anh rất đẹp, ánh mắt tập trung.

Vẫn là người đó.

Rõ ràng là Cảnh Bách mà.

"Bảo bảo, nhìn anh làm gì?"

Cảnh Bách đột nhiên hỏi.

Tô Đường Âm ấp úng: "Không có gì, lơ đãng thôi."

Cô quay đầu đi, để gáy đối diện với Cảnh Bách, ở nơi cô không nhìn thấy, khóe môi Cảnh Bách hơi nhếch lên.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, trên ghế sau dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy, màn sương đen kịt bao trùm lấy người phụ nữ đang nhắm mắt vờ ngủ, trong màn sương mập mờ có thứ to lớn liên tục chuyển đổi giữa hư ảo và thực tại, run rẩy muốn chạm vào người phụ nữ, nhưng lại không cam lòng thu về dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.

Yết hầu Cảnh Bách hơi chuyển động, gần như là đang cố kìm nén mà thu tay về.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả tự mình gỡ mìn, các lão bà nhất định phải xem!!

Không phải nữ cường, nam cường nữ nhược (về mặt tính cách), nhưng không ngược nữ, tóm gọn trong một câu là: em gái ngọt ngào dịu dàng x tên biến thái lạnh lùng. Nam chính rất mạnh mẽ, cũng rất si tình, giai đoạn đầu thật sự rất xấu xa, rất xấu xa! Thiết lập là quái vật lãnh cảm, chỉ có ham muốn với người mình yêu, cho nên đừng dùng tư duy của con người để áp đặt lên anh ấy, anh ấy không có nhận thức của con người.

Giai đoạn đầu nam chính dùng tư duy quái vật để ở chung với nữ chính, sẽ có một chút tình tiết cưỡng ép nhẹ nhàng, có thể sẽ hơi dọa nữ chính, nhưng nam chính sẽ học cách yêu thương, học cách làm người dưới ảnh hưởng của nữ chính, tuyệt đối là một kẻ si tình, bản chất là một câu chuyện ngọt ngào, về sau sẽ rất ngọt.

Tôi đã gỡ mìn đến đây rồi, ai không thích thể loại này thì đừng đọc truyện này nữa, trên Tấn Giang còn rất nhiều truyện hay khác~

SẴN PR TRUYỆN MỚI CỦA NHÀ MÌNH:

TÊN: NGỤY TRANG NGOAN NGOÃN - TRÌ ĐINH

VĂN ÁN:
Trì Ý nghe đồng nghiệp nói, studio mới đến một thực tập sinh năm hai đại học.

Chàng trai này không những đẹp trai ngời ngời, mà còn rất biết điều.

Tuy ít nói, nhưng tính tình tốt, lễ phép, chạy việc vặt, tăng ca đều không ngại khó, mấy con mèo hoang dưới lầu được cậu cho ăn đến béo mũm mĩm.

Đúng chuẩn tiểu tiên nam tuyệt chủng của thế kỷ 21.

Trì Ý kết thúc chuyến công tác, báo cáo công việc xong, vừa ra khỏi văn phòng sếp thì tình cờ gặp tiểu tiên nam trong lời kể của đồng nghiệp.

Đầu đông, tiểu tiên nam mặc chiếc áo len trắng mềm mại, mái tóc đen bồng bềnh che khuất lông mày, bên dưới là đôi mắt cười hiền lành, vô hại.

Cậu đang kiên nhẫn giải thích cấu trúc bản vẽ cho khách hàng, giọng nói ôn hòa vô cùng.

Trì Ý nhất thời sửng sốt, gần như không thể nhớ nổi.

Năm đó khi hai người chia tay, cậu nắm chặt cổ tay cô, giơ lên cao quá đầu, nghiến răng nghiến lợi nói "tuyệt đối không buông tay", trong ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, không chiếm hữu được thì hủy diệt.

  •  

Châm ngôn sống của Trình Vân Triệt - Không có được thì đi cướp, không cướp được thì dụ dỗ.

Trước đây là do cậu thiếu kinh nghiệm, để lộ sơ hở quá sớm.

Lần này, cậu có đủ kiên nhẫn và thời gian, để cô từ từ thích ứng với cậu, cần cậu, đau lòng cho cậu, áy náy với cậu...

Rồi sau đó, không thể sống thiếu cậu.

  •  

Phụ nữ trong tình yêu có ba điểm yếu - Thói quen âm thầm, sự quan tâm tỉ mỉ, lòng thương hại vô cớ.

Khi những điểm yếu bị đánh bại từng chút một, không ai có thể thoát khỏi lời nguyền "rung động".

Trì Ý đương nhiên cũng không ngoại lệ.

  • Tiểu kịch trường: *

Tại buổi liên hoan nào đó, Trì Ý lỡ uống một ly rượu pha độ cồn cao, lúc đứng dậy thì choáng váng không đứng vững, được Trình Vân Triệt đỡ một cái, đưa lên xe.

Cô ngơ ngác nhìn sườn mặt tinh xảo của cậu, bỗng chốc ký ức trở nên hỗn loạn, như trở về năm đó.

Não chưa kịp phản ứng, hai tay đã vòng lên, ôm lấy cổ cậu.

Ngày hôm sau, hai người tình cờ gặp nhau ở cầu thang.

Trình Vân Triệt lên tiếng trước: "Em biết em có bệnh tâm lý, không được như anh Kiệm luôn được con gái yêu thích, không xứng với chị... Chuyện tối qua, cứ coi như chưa từng xảy ra, em sẽ không phá hoại quan hệ của chị và anh Kiệm..."

Vẻ mặt cam chịu, nhún nhường, thấp hèn đến bụi bặm, khác hẳn với vẻ u ám, cố chấp năm đó.

- Em trai trà xanh, bạch thiết hắc, cố chấp x Chị gái họa sĩ tốt bụng, xinh đẹp
- Tình chị em, chênh lệch hai tuổi, nam chính từng nghỉ học hai năm.
- Nam chính thật sự có bệnh, ngoan thì ngoan thật, điên lên cũng thật sự rất điên.


Một câu tóm tắt: Bạch thiết hắc trà xanh đệ đệ x ôn nhu tỷ tỷ

Lập ý: Yêu là bình đẳng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play