Edit: Tân
Thẩm Tầm phân ra một chút tinh thần lực để giữ nước trong góc không gian, làm xong có hơi mệt, cô nằm vật lên trên thuyền xung kích.
Bụng réo lên, Thẩm Tầm lấy thức ăn từ không gian ra, ăn no liền lái thuyền xung kích trở về. Trước khi rời đi, cô đã mua năm chiếc thuyền xung kích và ba tàu ngầm tư nhân, tất cả đều được gửi đến kho hàng phía sau.
Trên đường lái xe tải về, Thẩm Tầm liếc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi.
Đỗ xe tải bên ngoài, Thẩm Tầm lấy xe điện nhỏ ra, lái vào trong biệt thự. Trước cửa đã có mấy chiếc xe mua từ 4S hôm nay đang đỗ.
Thẩm Tầm lái xe vào gara, rồi lại cất vào không gian. Xong xuôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tắm rửa rồi nằm lên giường, đặt báo thức lúc ba giờ sáng, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Nếu không ngủ đủ giấc, cơ thể cô sẽ rơi vào tình trạng kiệt quệ, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến những hành động tiếp theo của cô.
Ba giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Thẩm Tầm bật dậy nhanh chóng, khoác lên mình một chiếc áo khoác nam, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, cùng đôi giày leo núi, che kín toàn bộ cơ thể.
Ra ngoài biệt thự, Thẩm Tầm lái xe tải đến chợ buôn ở trung tâm thành phố.
Nửa đêm, ngoài những quán nướng vẫn mở cửa, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Thẩm Tầm dừng xe và gọi gần hai trăm xiên thịt ở mỗi quán nướng, sau khi trả tiền, cô nói sẽ quay lại lấy sau.
Lúc này chợ càng yên tĩnh hơn hồi nãy, Thẩm Tầm lái xe tải vào bên trong. Quả nhiên không có ai trông coi kho hàng, cô lấy chìa khóa ra, mở cửa kho, cúi người bước nhanh vào, đóng cửa lại.
Giả vờ kiểm hàng hóa, thực chất là để quan sát xem có camera nào giám sát không. Cô kiểm tra mọi ngóc ngách, xác nhận không có ai và không có camera. Thẩm Tầm khẽ động, hàng hoá trước mắt đã được thu vào tầng hai không gian.
Kho hàng đầy ắp bỗng chốc trở nên trống rỗng. Thẩm Tầm mở cửa bước ra ngoài, sử dụng bản đồ để tìm kiếm những ngôi làng ít người ở gần.
Trên đường về, đồ nướng đã nướng xong. Thẩm Tầm xuống xe, bỏ đồ vào xe rồi lại cất vào không gian.
Khi về đến biệt thự, Thẩm Tầm mở điện thoại lên, thấy tin nhắn cảnh báo thời tiết của thành phố E cùng với tin nhắn của bác gái cả.
“Tầm Tầm, chị họ Thẩm Tuệ của con, đã đỗ vào trường đại học tốt nhất ở thành phố D. Ngày mai nhà bác làm rất nhiều món ngon, có cả món con thích. Con cứ không biết chăm sóc bản thân thế, ngày mai dành chút thời gian về nhà bác chơi nhé.”
Thẩm Tầm tắt điện thoại. Mọi chuyện chỉ mới qua một ngày, họ vẫn chưa phát hiện ra cô đã bán hết cổ phần. Nếu họ biết công ty đã đổi chủ, thì còn giả nhân giả nghĩa với cô nữa không nhỉ?
Giữ nhiều tiền như vậy có ích gì, khi tận thế đến, chỉ còn là một đống giấy vụn mà thôi, có vứt cũng không ai thèm nhặt.
Bình minh dần lên, Thẩm Tầm đứng bên cửa sổ, nhìn trong hai phút rồi mở điện thoại kiểm tra tình hình vận chuyển. Theo kế hoạch, cô chỉ có thể ở lại thành phố E mười ngày, nhiều nhất là mười hai ngày.
Thẩm Tầm lướt qua từng tin nhắn vận chuyển, dự đoán trưa hoặc chiều nay hàng sẽ được giao đến nơi. Cô mở app đồ ăn, đặt mười phần từ các quán ăn sáng gần đó, sau đó bắt đầu tìm kiếm cửa hàng bán điện thoại xung quanh.
Khoảng hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên. Thẩm Tầm mặc áo, bước ra mở cửa. Hai anh shipper đứng đó, tay xách bốn phần đồ ăn nặng trĩu.
“Cảm ơn.” Thẩm Tầm nhận đồ ăn, rồi đợi một lúc cho đến khi các phần ăn được giao đủ. Sau khi nhận đủ hàng, cô lại cất vào không gian.
Giải quyết xong bữa sáng, Thẩm Tầm lái xe đến cửa hàng điện thoại. Cô không yêu cầu cấu hình điện thoại phải quá cao, chỉ cần dùng để lưu trữ những video cần thiết, như cách trồng rau và nấu ăn.
Thẩm Tầm chưa bao giờ tự tay nấu ăn, bình thường đều do dì Từ chuẩn bị rồi gọi cô ra ăn.
Cô mua đủ các loại điện thoại với cấu hình khác nhau, tổng cộng hơn hai mươi chiếc, thêm cả máy tính bảng thì lên tới hơn hai trăm món. Thẩm Tầm còn chuẩn bị sẵn giấy ghi chú dán lên mặt lưng từng thiết bị, ghi lại từng tải nội dung gì cho mỗi chiếc.
Điều này giúp cô dễ dàng tìm kiếm mà không bị nhầm lẫn.
Thu điện thoại lại, Thẩm Tầm lái xe tải đến quán cơm nhà làm.
Rừ!… Rừ!…
Điện thoại rung lên, Thẩm Tầm nhìn thấy tên " Lão Trương" trên màn hình, bấm nhận cuộc gọi: “Alo.”
“Thẩm tiểu thư, mọi thứ đã được đưa vào kho, thịt được đặt ở khu vực đông lạnh phía sau kho. Hay để tôi lắp một cái camera cho cô giám sát? Đồ đạc nhiều như vậy, lại không có ai trông coi.”
Thẩm Tầm biết người kia cũng chỉ có lòng tốt, nhưng đợi tối nay thu dọn xong, có lẽ sẽ không cần đến nữa.
“Không sao, không gấp, thời gian này tôi vẫn ở đây, những thứ trước đây để trong kho đã được chuyển đi tối qua rồi.”
“ À, được rồi, Thẩm tiểu thư, tất cả đồ đã được giao xong, không biết khi nào thì cô sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại?” Mọi người đều nín thở, chờ xem Thẩm Tầm sẽ nói gì.
“ Ông kêu bọn họ đến đây đi, tôi sẽ qua thanh toán số tiền còn lại vào lúc hai giờ.” Thì ra là chuyện thanh toán. Cúp điện thoại, Thẩm Tầm ném điện thoại lên ghế phụ, tăng tốc.
Đến bên ngoài quán ăn, Thẩm Tầm nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, cùng nhau mang đồ ăn vào trong cốp xe, chờ người rời đi thì sẽ thu vào không gian.
Sau khi lấy hết đồ ăn từ mấy quán ăn, Thẩm Tầm lái xe tải đến chợ bán buôn, vẫn là cửa hàng của lão Trương, mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đang chờ cô.
Thẩm Tầm cầm máy tính, bên cạnh là một thẻ ngân hàng, tiến hành thanh toán toàn bộ số tiền còn lại.
“ Lão Trương, ông có biết trang trại tốt nhất thành phố E ở đâu không?” Thẩm Tầm muốn nuôi động vật trong không gian.