Khương Uyển Bạch tái mặt, vẻ mặt vô tội: “Tiểu Lâu, sao em lại nghĩ như vậy, chị chưa từng nghĩ thế mà…”
Khương Lâu học theo một cách rất đạt, ngay lập tức cũng làm ra vẻ mặt vô tội và ấm ức mà Khương Uyển Bạch hay dùng.
“Chẳng lẽ đều là tôi suy nghĩ nhiều sao? Tôi chỉ cần thành tích tốt hơn chị, cha liền đánh tôi, những kẻ theo đuổi chị cũng sẽ dồn tôi ở trường học để vây đánh. Tôi được giáo viên khen một câu, chị không vui, rất nhanh bàn học và cặp sách của tôi liền bị đổ đầy rác rưởi, bị quăng ra ngoài, còn có rất nhiều… Thôi, chẳng có gì hay để nói, mỗi lần chị đều đứng bên cạnh nhìn, hóa ra chị không biết à…”
Khi Khương Lâu nói câu cuối cùng, giọng điệu của cậu thật sự ôn hòa và may mắn, như thể cậu thật sự tin rằng Khương Uyển Bạch không biết.
Nhưng càng như vậy, càng tố cáo sự giả dối của Khương Uyển Bạch. Đứng ngay bên cạnh nhìn, sao có thể không biết chứ?
Ánh mắt mọi người nhìn Khương Uyển Bạch thi nhau thay đổi.
Dù Khương Uyển Bạch vẫn luôn nói “tôi không có”, nhưng lời nói nhợt nhạt không có sức thuyết phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT