Hoắc Anh chưa phát hiện mục đích của Khương Lâu, trong lòng tràn đầy tự trách áy náy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh trai cô: "Anh ơi làm sao bây giờ?"
Khương Lâu suýt bị cô bé khóc phiền, bất đắc dĩ chớp chớp mắt với cô, nói nhỏ: "Em mà khóc thêm lát nữa, vết thương cũng phải lành lại rồi."
Hoắc Anh ngẩn người, đây rõ ràng là câu cô bé vừa rồi châm chọc Nhất Đóa Vân. Nhưng nhìn kỹ lại, vết thương trên mu bàn tay kia vẫn máu tươi chảy ròng, chỗ nào mà không nghiêm trọng!
Khương Lâu sợ cô bé hỏi lại, lại lần nữa làm bộ suy yếu dựa về phía sau.
Cậu cảm giác được tay Hoắc Dục đỡ cậu cứng đờ, dường như rất muốn quăng cậu xuống.
Khương Lâu đang tự hỏi có nên kêu Chu Tiêm Vân đỡ cậu về trước hay không, thì Hoắc Dục đột nhiên liền bế xốc cậu lên.
"Hoắc ——" Khương Lâu suýt nữa thất thanh kêu lên. Lần Hoắc Dục cõng cậu đã khiến cậu rất không thể tưởng tượng rồi, lần này lại còn ——
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT