Mãi cho đến khi Hoắc Dục trở về phòng lấy đồ xong, lại dặn dò cậu một câu đi ngủ sớm rồi rời khỏi nhà, Khương Lâu mới phản ứng chậm hiểu ra.

Người này tuyệt đối là đang châm chọc cậu không có cơ bụng! Bằng không nhìn chằm chằm eo cậu làm gì?

Khương Lâu sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, ủy khuất không thôi. Đau nhất không gì bằng đã từng có được, theo lần xuyên thư này, mất đi không chỉ thành tựu trong quá khứ, mà còn cả cơ bụng cậu khó khăn lắm mới luyện ra…

《Kế Hoạch Thần Tượng》 bắt đầu ghi hình chính thức giữa tiết trời hè.

Giữa cái nắng như lửa đốt, xung quanh khu biệt thự rộng lớn được dùng làm địa điểm quay cũng chật kín nhân viên công tác, chỉ có tầng một của biệt thự được để trống hoàn toàn để phục vụ việc ghi hình.

Tổng cộng có 50 thí sinh tham gia 《Kế Hoạch Thần Tượng》, các ký túc xá được chia thành bốn người một phòng. Đây là một dự án lớn của Giải Trí Triều Dương, họ đã trực tiếp thuê cả một khu biệt thự lớn chuyên dùng để thí sinh ở lại. Còn studio và phòng luyện tập dùng cho việc quay chương trình thì ở một khu khác.

Chỉ riêng về điều kiện mà nói, Giải Trí Triều Dương tuyệt đối được coi là một trong những nơi có điều kiện tốt nhất trong ngành, ít nhất so với 《Nhật Ký Nhóm Nam》 cùng thời điểm, điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn không chỉ một chút.

Về việc này, Tôn Tinh Tinh liền tỏ vẻ vô cùng hài lòng: “Tôi nghe nói bên 《Nhật Ký Nhóm Nam》 là dùng giường tầng lớn, thảm hại lắm.”

“Chẳng qua là đi theo lộ tuyến khác nhau thôi,” Trần Thiên thấp giọng hỏi: “Nhưng mà nói gì thì nói, Cố Thị có kinh nghiệm hơn trong mảng nhóm nhạc nam, chắc chắn sẽ có nhiều điểm sáng hơn. Sao cậu lại từ chối bên đó?”

Tôn Tinh Tinh vừa ôm toàn bộ đồ ăn vặt trong vali lên giường, vừa thờ ơ nói: “Tôi bị ép tham gia chương trình, kết quả thế nào cũng không quan trọng. Đương nhiên phải tận hưởng quá trình rồi, tôi nghe nói bên kia còn có rất nhiều trò chơi khăm, đáng sợ lắm.”

Trần Thiên nhìn đống khoai tây chiên, que cay, bánh quy nhỏ trên giường hắn, lạnh nhạt nói: “Nghe nói bên này thu đồ ăn vặt đấy.”

Tôn Tinh Tinh: “……”

Đột nhiên, cửa ký túc xá mở ra: “Tiểu Tôn ——”

“Rầm! Soạt!!!”

Nghe ra là giọng của tổng đạo diễn, Tôn Tinh Tinh vội vã kéo chăn trùm lên trên đống đồ ăn vặt, theo bản năng nhào tới. Kết quả, cậu dùng sức quá mạnh, trực tiếp làm bẹp ba gói khoai tây chiên, nửa giường đồ ăn vặt tuột hết xuống.

Trần Thiên che mặt, kéo hắn lại để thuận tiện cho đạo diễn quản lý hắn.

Cả hai người ở trong ký túc xá này đều là những người có bối cảnh không tầm thường.

Tuy nói ông chủ của Triều Dương đã nhấn mạnh việc ghét các hành vi "hộp đen" (thao túng ngầm), nhưng đối với cá nhân đạo diễn mà nói, việc chiếu cố một chút trong sinh hoạt thì không đáng ngại. Vì thế, nhân lúc chương trình còn sớm, đạo diễn cố ý đến một chuyến.

Tôn Tinh Tinh vội vàng giấu kỹ toàn bộ đồ ăn vặt xong, Trần Thiên vẫn chưa quay về.

Đứa trẻ tăng động nhảy tưng tưng liền ra khỏi ký túc xá.

Đại sảnh tầng một đã tụ tập một đám thí sinh đang nói chuyện rôm rả. Đại đa số còn đang kéo vali, phỏng chừng là chưa kịp đến ký túc xá đã gặp nhau, tụ lại nói chuyện vài câu.

Tham gia 《Kế Hoạch Thần Tượng》, phần lớn đều là người mới chưa ra mắt, cơ bản không có bất kỳ lượng fan nào. Thuộc loại thả ra ngoài đám đông cũng chẳng ai nhận ra. Những người hơi có chút thực lực thì hầu như đều đã bị Cố Thị "đào" mất rồi.

Chỉ còn lại cho Triều Dương một đám thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, không biết được "vơ vét" từ đâu tới, nhìn cái gì cũng mới mẻ, như mới vào nghề.

Tôn Tinh Tinh vừa đi xuống liền liếc qua các camera xung quanh. Xem ra việc quay chụp đã bắt đầu rồi, chẳng qua lúc này đang quay hoạt động hàng ngày, phỏng chừng chỉ cắt những phần có điểm nhấn để phát sóng.

Nhưng nhìn qua thì, các thí sinh tụ tập ở đây phỏng chừng còn chưa ý thức được điều này. Nói chuyện cũng chẳng hề giữ kẽ, cứ như đang ở quán ăn chợ đêm vậy.

Ví dụ như Tôn Tinh Tinh vừa xuống liền nghe được một câu chế giễu: “Nghe nói cái tên Khương Lâu đó cũng tham gia chương trình của chúng ta, thật là cười chết tôi.”

Người nói chuyện là một nam sinh trông rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhưng tướng mạo hơi có vẻ khắc nghiệt, đặc biệt là khi hắn ta chế giễu người khác.

Nhưng dường như những người xung quanh đều tỏ vẻ sùng bái hắn. 

Nghe hắn nói vậy, vài người phụ họa: “Khương Lâu? Tên đại thiếu gia đó hả? Cậu ta như vậy mà cũng dám đến à, tới để tấu hài chắc, sẽ không phải là bị loại ngay vòng đầu chứ.”

Tôn Tinh Tinh cũng biết Khương Lâu, nhưng đối với hắn mà nói, Khương Lâu quả thực chính là tấm gương của hắnbất chấp sự phản đối của gia đình để theo đuổi ước mơ của mình. Mặc dù không có ngoại hình hay tài năng đặc biệt xuất chúng, mặc dù bị mọi người chửi mắng, nhưng vẫn không hề lùi bước.

Thật làm hắn cảm động!

Nếu không phải hắn thực sự quá sợ cây gậy của cha hắn, hắn đã sớm học tập Khương Lâu rồi!

Vì thế, nghe thấy có người chế giễu, hắn tức khắc tức giận, lập tức buột miệng: “Người ta có dũng khí đến thử thách bản thân, đáng để kính nể!”

Hắn nói là lời thật lòng, nhưng nghe vào tai những người khác lại cho rằng hắn đang phản bác. Tức khắc có người nói: “Đúng thế, đáng để kính nể đấy! Chỉ cầu cậu ta đừng kéo thấp đẳng cấp của chương trình, lớn như thế rồi mà thực lực lại…… Chậc chậc chậc.”

Tôn Tinh Tinh liếc mắt nhìn camera, cảm thấy thằng cha này đúng là gan dạ, nói thẳng: “Có thời gian nói mấy cái đó, không bằng lo lắng xem mình có bị loại ngay vòng đầu không đã. Ngoài ra……” Hắn vỗ vỗ vai người này, nói nhỏ: “Đang quay đấy.”

Mọi người: “……”

Không phải đợi mọi người đến đông đủ mới bắt đầu quay sao?! Đội ngũ đạo diễn hại tôi rồi!

Chỉ có Chu Tiêm Vân, tức là nam sinh có đường nét khuôn mặt sắc sảo ngay từ đầu, hoàn toàn thờ ơ nói: “Cậu ta đúng là không quá được, cá đi, nếu cậu ta có thể trụ qua vòng đầu, tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu ta là anh!”

Tôn Tinh Tinh tuy trong lòng không chắc, nhưng đã thua người thì không thể thua trận, lập tức thay cho thần tượng mà hắn còn chưa gặp mặt đồng ý.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chen vào: “Ơ? Không phải đi ký túc xá trước sao?”

Mọi người quay đầu lại, phía sau đứng một nam sinh cao gầy. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác đen, quần jean đen, một đôi giày trắng, sau lưng còn đeo một cây đàn guitar. Trông vô cùng đơn giản, nhưng khi cậu mặc vào người, lại một cách thần kỳ toát lên vẻ ngầu, đặc biệt là khuôn mặt đó, tinh xảo và đẹp, ngũ quan ưu tú, đặc biệt là đôi mắt, hốc mắt hơi to, khóe mắt hẹp dài, tròng mắt đen láy, luôn khiến người ta bị đôi mắt đẹp của cậu thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng khi nhìn người một cách thờ ơ, sự tập trung đó lại dường như có chút lạnh lẽo.

“Thằng cha này là ai vậy, ngầu thật!” Có người thì thầm nhỏ giọng.

Người đến thấy không có ai trả lời, lại cười cười: “Mọi người sao lại tụ tập ở đây?”

Mọi người tức khắc cảm thấy cái vẻ lạnh lẽo vừa rồi đều là ảo giác. Khi người này cười lên, trong mắt rõ ràng là những ngôi sao lấp lánh, nào có chút lạnh lẽo nào. Cái khí chất ngầu đó trong chớp mắt mềm mại đi không ít, thoạt nhìn chẳng qua là một thiếu niên tràn đầy nắng ấm mà thôi.

“À…… chỉ là nói chuyện phiếm thôi,” nam sinh tóc vàng vừa thì thầm trả lời, “Anh bạn cùng tham gia không?”

Người đến còn chưa trả lời, lúc này Tôn Tinh Tinh đột nhiên kinh ngạc nói: “Cậu là…… Khương Lâu?”

Giọng điệu cực kỳ không chắc chắn, khiến những người xung quanh đều cho rằng hắn đang nói đùa. Người vừa nãy chế giễu Khương Lâu kia lại càng cười nói: “Khương Lâu làm gì đẹp bằng cậu ấy, cậu đùa gì vậy?”

Những người xung quanh đều sôi nổi gật đầu tán thành. Người vừa nói chuyện tức khắc vẻ mặt tự tin, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Nam sinh giơ tay đặt lên vai Tôn Tinh Tinh: “Tôi chính là Khương Lâu, chào mọi người.”

Mọi người: “……”

Cậu đang trêu bọn tôi à? Khương Lâu trông như nào bọn tôi còn không biết sao?! Ai mà chẳng biết Khương Lâu thích nhất là trang điểm đậm, ăn mặc "phi chủ lưu", chắc chắn là do xấu xí mới phải trang điểm đậm như thế! Làm sao mà giống như người trước mặt này, sạch sẽ, thoải mái, thanh tân, lại vừa ngầu vừa đẹp trai chứ!

*Phi lưu chủ: phong cách độc đáo, khác người

Tuy nhiên, nghĩ lại thì, kỳ thật cũng chẳng ai biết Khương Lâu trông như thế nào khi không trang điểm.

Càng không biết rằng nhan sắc của cậu ta dưới lớp trang điểm đậm, lại đỉnh đến nhường này!

Tức khắc mọi người nhìn cậu cứ như nhìn bệnh nhân tâm thần vậy. Đẹp trai như thế, lại còn cố tình trang điểm xấu để kéo thấp nhan sắc, đầu óc có bệnh à!

Chu Tiêm Vân khẽ hừ một tiếng: “Chơi cái trò khen trước chê sau gì thế này, có giỏi thì thực lực của cậu ta cũng là giả bộ luôn đi. Đi thôi, về ký túc xá, tối nay bắt đầu quay chính thức rồi gặp.”

Hắn vừa nói, đại đa số mọi người cũng tản đi. Vẫn còn có người hỏi hai câu không phải đang ghi lại sao? Chu Tiêm Vân thờ ơ đáp: “Cậu nghĩ đoạn này có bao nhiêu phần được phát sóng, sợ cái gì.”

Khương Lâu nghĩ thầm, người này cũng đủ cuồng thật đấy. Đúng là không nhiều phần được phát sóng, nhưng có phát sóng hay không thì đối với cậu không nhất định là bất lợi.

Hoặc là người này đơn thuần quá cuồng, hoặc là, hắn có bản lĩnh làm đội ngũ đạo diễn cho hắn che giấu mặt không tốt của hắn.

Khương Lâu cúi đầu trầm tư, bên cạnh Tôn Tinh Tinh kích động nắm tay cậu: “Cậu…… Thật là Khương Lâu? Tôi là fan của cậu đó!”

Khương Lâu: “……”

Nguyên thân như vậy mà còn có fan sao?!

Hắn nhịn không được trên dưới đánh giá cậu nhóc này một chút: “Tôi xem mắt cậu cũng không có vấn đề gì, sao lại u mê thành fan của tôi vậy?”

Tôn Tinh Tinh lại cảm thấy thần tượng của mình quả nhiên rất không bình thường, nói chuyện đều hài hước như vậy: “Tôi thật sự siêu phục cậu! Thì ra cậu đẹp trai như vậy, trước đây là do tôi mắt kém. Đúng rồi tôi tên là Tôn Tinh Tinh, tới tham gia cái tiết mục này thật sự quá may, cậu có thể cho tôi cái tên không!”

Khương Lâu cạn lời, đúng là fan nhỏ rồi. Không phải do cậu ấy mắt kém, mà là trước kia trang điểm đúng là khiến người ta hít thở không thông! Thật sự rất xin lỗi cậu nhóc, Khương Lâu mà cậu sùng bái đã không biết đi đâu rồi.

Thấy cậu bất động, Tôn Tinh Tinh lại nhiệt tình đi xách vali cho cậu: “À, tôi trước tiên giúp cậu đem hành lý cất ở ký túc xá đã, cậu ở phòng nào?”

“Không cần không cần, tôi tự làm được.” Khương Lâu một tay nhấc vali liền nhanh chóng lên lầu, tên nhóc này nhìn qua cũng chỉ mười sáu, mười bảy, tay chân gầy gò, để cậu ta xách, không biết là cậu cầm hành lý hay hành lý kéo cậu ta đi nữa.

Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Tôn Tinh Tinh đi theo cậu một đường, kết quả lại cùng về đến cửa ký túc xá của chính mình.

“Tôi và cậu chung một phòng ký túc xá! Tuyệt!”

Điều trớ trêu là, khi Khương Lâu đẩy cửa vào, chiếc giường đầu tiên ngay sát cửa, nơi có người đang sắp xếp hành lý, lại chính là chỗ của Chu Tiêm Vân, người vừa nãy còn nhìn cậu không vừa mắt.

Tôn Tinh Tinh mắt tròn xoe: “Xui xẻo quá đi.”

Khương Lâu vỗ vỗ hắn, kéo vaili đi vào, đi về phía chiếc giường duy nhất còn trống: “Thật là trùng hợp, chẳng cần đợi đến tối quay chính thức, bây giờ đã gặp nhau rồi. Giới thiệu lại một chút nhé? Tôi là Khương Lâu, còn chưa hỏi tên của cậu là gì?”

Chu Tiêm Vân nhìn cậu một cái, hơi nhấc cằm lên.

“Chu Tiêm Vân.”

Hắn tựa hồ rất tự tin vào tên của mình. Chương trình này có tổng cộng ba thí sinh có lượng fan nhất định, hắn chính là một trong số đó, hơn nữa hắn rất tự tin mình là người có thực lực nhất.

Nhưng Khương Lâu đâu phải người của thế giới này, cậu thật sự chưa từng nghe qua Chu Tiêm Vân. Nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, đáp lại câu “Chào cậu” rồi đi thu dọn đồ đạc của mình.

Chu Tiêm Vân vẻ mặt khó tin, cảm giác như bị xúc phạm.

Khương Lâu quay đầu lại, đối mặt với biểu cảm rối rắm của Chu Tiêm Vân, nghi hoặc nói: “Sao vậy?”

“Cậu không có gì muốn nói à?”

Khương Lâu nghĩ nghĩ, là nói đúng về tên của hắn đi. Hiểu rồi, tất nhiên là tên của hắn quá nữ tính, luôn bị người cười, khó có khi gặp được người không cười nên hắn mới sốc.

Vì thế Khương Lâu đặc biệt rộng lượng nói: “Cho dù tên của cậu quả thật có chút nữ tính, nhưng rất dễ nghe mà, không cần tự ti đâu.”

Chu Tiêm Vân: ???

[Tác giả có lời muốn nói: Chu Tiểu Bá Vương: Không ngờ cậu ta lại chưa từng nghe nói về tôi! Giận dỗi (ノ=Д=)ノ]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play